Cô mím chặt môi , cô cố gắng thu nhỏ âʍ đa͙σ của mình để quả trứng rung chơi sâu vào trong mà không chui ra bên ngò ai.
Chưa đến một lúc, một lớp mồ hôi mỏng tiết ra từ chán.
“Ừm …” Bạch Tố Tố thực sự nhịn không được lọai khóa cảm kịch liệt này phát ra tiếng rên khẽ.
May mắn thay, tàu điện ngầm ồn ào không có ai xung quanh cô nghe thấy.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
“Ha ~” Sắc mặt Bạch Tố Tố liền thay đổi.
“Thưa cô , cô có sao không?” Một người đàn ông trung niên bên cạnh cô hỏi.
Bạch Tố Tố ôm mặt đỏ cười ngượng nghịu.
“Tôi xin lỗi.
Tôi bị đau bụng.
Chỉ là bệnh cũ thoii “
Khi người đàn ông trung niên nghe thấy cô nói , ông ta muốn nói thêm vàu lời, nhưng khi thấy Bạch Tố Tố gác lên cánh tay của chính minh, cũng ngại nói nhiều.
Điều này sẽ khiến thân thể Bạch Tố Tố trực tiếp tiến xuống địa ngục mà linh hồn thì trên thiên đàng.
Quả trứng rung chết tiệt được cậu tạo thành hình lượn sóng, lúc nặng lúc nhẹ cộng với sự kẹp chặt của âʍ đa͙σ cô, cô chỉ cảm thấy quả trứng rung như có sức sống, chủ động chui sâu vào tiểu huyệt thăm dò.
Đã hơn mười phút, mà quả trứng rung đã hoạt động trong một thời gian dài với công suất cao, sớm đã nóng đến phát hỏa ngục.
Càng như vậy, Bạch Tố Tôa càng trở nên thiếu kiên nhẫn.
Cô thở hổn hển hết lần này đến lần khác, cái đồ vật nhỏ bé đó đi vào quá sâu, mà nó lại đâm vào những chỗ nhạy cảm của cô.
Ngay khi huyệt thịt non mềm chạm vào thứ rung điên cuồng này, như bị cuốn sâu vào trong khóa cảm.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt như thủy triều, gần như lật đổ cô.
Bạch Tố Tố hoàn toàn dựa vào sự kiên trì mạnh mẽ của mình để cắn chặt đôi môi đỏ của mình không phát ra âm thanh.
Cô cảm thấy như mình sắp phát điên.
“Điểm dừng tiếp theo, đường sắt cao tốc XX …” Tiếng radio của tam ngầm vang lên, Bạch Tố Tố ngẩng đầu lên.
Cô chuẩn bị xuống tàu điện ngầm, nhưng đôi chân mềm mại như thể cô không có xương.
Các dây thần kinh của toàn cơ thể run rẩy dữ dội trong kɧoáı ©ảʍ , khiến cô không thể kiềm chế được mình.
Khi tàu điện ngầm bắt đầu giảm tốc, cô cố gắng đứng lên dựa vào những cây cột ở bên cạnh, nhưng khi hai chân dung lực bước đi, những sợi gân mềm trong tiểu huyệt liền bị co lại, làm cho âʍ đa͙σ bóp mạnh vào quả trứng điên cuồng rung, cộng thêm quả trung rung điên cuồng đâm vào điểm nhạy cảm của cô , sự hồi hộp của việc dập tắt lửa khiến cô không thể không kêu ra tiếng “Uh …”
May mắn thay, đây là thời gian lên xuống xe , không có ai trong xe chú ý đến cô.
Bạch Tố Tố cắn chặt môi, liếc nhìn tuyến tàu điện ngầm, phía trước có một gà tàu hỏa nhưng phải đi qua mười ga tàu địen ngầm mỗi tới, Vẫn là nên ngồi tàu hỏa rời khỏi đây.
Cô cũng không phải không có khả năng báo án, nhưng cha Trình Mình là hiệu trưởng của trường đại học tư nhân quyền lực nhất thành phố.
Nếu cô dám báo án , thiệt nhất vẫn là cô, huống chi việc này là nam hoan nữa ái
Mới chuyển đến thành phố này được hơn nửa năm, không có nhiều thứ trong căn hộ.
Chỉ đáng tiếc cô còn chưa dùng nhiều đến bộ mĩ phẩm cô mới mua cách đây hai ngày.
Cô cười cay đắng cô không ngờ rằng mình sẽ rơi vào tình cảnh như thế này.
Thậm trí nói ,một tháng trước , cô không tin rằng mình sẽ bị giam giữ.
Là một thanh niên thân thể mạnh tư duy linh hoạt, cô thế mà bị giam cầm trong một biệt thự một tuần thậm chí cần phải dựa vào chạy trốn để trốn thoát.
“Điểm dừng tiếp theo, ga tàu XX …”
Cơ thể của Bạch Tố Tố run rẩy, cô chỉ hơi nhấc hông lên một chút, các cơ thịt giữa hai chân liền thả lỏng rất nhiều, khiến quả trứng rừng chết tiệt này chui ra ngòai.
Điều này sẽ cách xa các điểm nhạy cảm trong âʍ đa͙σ, ngay cả khi tiểu huyệt vẫn sướиɠ như lên trời nó vẫn tốt hơn nhiều so với vừa nãy.
Cô di chuyển từng bước một, những người khác nhìn thấy như vậy, chỉ nghĩ cô bị tê chân.
Mọi người xung quanh đang bước đi vội vã, nhưng không ai nghi ngờ gì cả.