Cô chịu đựng sự ngượng ngùng mà cho tay vào, phát hiện đó là ruột quả vải, ngay khi kéo nó ra, tinh dịch trong lỗ nhỏ chảy ra ào ạt.
Cô cảm giác hai chân giống như vừa đi huấn luyện quân sự về, không còn một chút sức lực nào.
Cô lấy khăn giấy lại lau qua đống tinh dịch, tiện thể xoa bóp đôi chân nhức mỏi.
Đang lúc cô ôm bắp chân mình xoa bóp hăng say thì cánh cửa “cùm cụp” một tiếng rồi bị đẩy ra.
Bạch Tố Tố ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Trình Minh bước vào.
Tên này tối hôm qua chơi vui vẻ, tâm trạng hôm nay tự nhiên vui vẻ, thấy lão sư xem cậu liền nở nụ cười thật tươi: “Lão sư, trưa nay em có mang theo một con cá!” Một bên nói, một bên nâng đồ vật trong tay lên.
Bạch Tố Tố không nói gì, cô đang suy nghĩ xem mình nên làm gì với Trình Minh, có nên nhân cơ hội tha thứ cho cậu hay là khó xử cậu, rốt cuộc tối hôm qua Trình Minh hơi quá đáng với cô.
“Lão sư, cô giận à?” Trình Minh bước đến bên giường với vẻ mặt bi thương: “Tối hôm qua em uống say nên đã làm một ít chuyện không tốt với cô, là lỗi của em…”
Tên này, nhận sai nhưng thật ra rất nhanh, nhớ tới quả vải tối hôm qua, Bạch Tố Tố thân thể liền cứng đờ.
Trình Minh đợi một lúc chưa thấy cô trả lời liền nhanh chóng ngồi xuống đầu giường, từ phía sau lưng ôm lấy cô, hôn lên cổ cô: “Lão sư, tha thứ cho em đi ~ Em biết lỗi của mình rồi…”
Bạch Tố Tố nói thầm: “Tha thứ cho cậu cũng được, nhưng cậu không thể lại nhốt tôi.
”
Trình Minh ghé sát vào má cô, uất ức nói: “Ai bảo lão sư vứt bỏ em!”
“Lần này là tôi không đúng, sẽ không có lần sau.
Tôi chỉ không muốn chậm trễ cậu, không đành lòng xem cậu phạm sai lầm…” Cô vừa nói vừa vẻ mặt của Trình Minh: “Cậu đừng lo, biết tâm ý của cậu với tôi, tôi không đi nữa.
” Nhận sai nhưng thật ra rất tích cực.
Trình Minh khụt khịt mũi: “Lão sư ở lại đây không được sao, mỗi ngày vừa tan học em sẽ đến tìm cô…”
“Vậy những lúc cậu không ở thì sao?” Cô nắm lấy tay Trình Minh, nghiêm túc nói: “Khi cậu không ở đây, tôi sẽ rất cô đơn.
”
Trình Minh dụi đầu vào cổ cô: “Em mặc kệ, lão sư là của em, cô không được xem người khác.
”
Bị nói ngược lại, Bạch Tô Tô cũng không nói nữa, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Trình Minh cọ cọ một hồi cũng không thấy cô phản ứng, cho rằng cô còn đang tức giận, thấp giọng than thở: “Lão sư thích ở bên cạnh em như vậy sao?”
“Trình Minh, tôi cũng thích cậu, nhưng nếu không có tự do, tôi tình nguyện chết.
”
Cảm nhận được thân thể của cậu cứng đờ, Bạch Tố Tố khẽ thở dài: “ Tôi không thích mỗi ngày đều chờ cậu trở về, cậu còn phải đi học, cậu cũng có xã giao của mình, nhưng tôi chỉ có thể cả ngày ở trong biệt thự, thật sự rất cô độc.
”
Trình Minh trầm mặc một lúc mới tủi thân bất đắc dĩ nói: “Vậy phải xem biểu hiện của lão sư.
”
Thuyết phục dễ dàng như vậy? Bạch Tố Tố ngạc nhiên, giọng điệu có chút không xác định: “Cậu sẽ không làm tôi chờ cả đời đúng không?”
“Làm sao có thể!” Trình Minh tức giận cắn mạnh vào tai cô, nói nhỏ: “Một tháng có được không? Nếu trong một tháng cô làm em vui vẻ, em sẽ cầu xin ba, cô còn thể đi dạy học ở Tam trung.
”
Bạch Tố Tố ánh mắt sáng ngời, lúc này mới vui lên: “Được, cậu nói chuyện nhớ giữ lời.
”
Ánh mắt Trình Minh chợt lóe lên tia quỷ quyệt: “Được rồi, mau ăn đi.
”
Một bữa cơm ấm áp hiếm hoi giữa hai người.
Trong hai ngày tiếp theo, khó có được mấy hôm Trình Minh không chạm vào cô, còn mang đến cho cô các loại thịt cá, cơm dinh dưỡng.
Bạch Tố Tố chỉ cho là Trình Minh đối với mình áy náy, nhưng khi đi đến nhà vệ sinh, nhìn thấy băng vệ sinh trên tủ, cô chợt nhớ đến quả vải trong âm đạo của mình ngày ấy, lúc này mới hiểu ra.