Ngay khi Trình Minh nhìn thấy mật dịch của cô phun ra , anh liền mở miệng tiếp , liếm nó vài lần, lấy ra chiếc khăn tay từ trong túi, lau cho cô một vòng trước khi bò ra khỏi gầm bàn.
Thấy cô giáo khóc trên bàn do bị anh làm , anh cảm thấy có chút tội lỗi.
“Cô ơi , em có nên ra ngoài trước không?” Khi anh nói xong, anh thấy Bạch Tố Tố cười khúc khích và phớt lờ anh ta.
Anh gãi đầu và cởi áo khóac ra.
Buộc ngang eo che đi côn thịt đang đứng thẳng , rút lui ra ngòai.
Bạch Tố Tố đợi khóa cảm bớt đi 1 lúc liền lấy khăn lau ướt trong túi ra tự lâu chùi Nghe thấy giọng nói của các giáo viên trong hành lang, cô nhanh chóng mặc đồ lót và váy.
Cả ngày hôm nay, cô cảm thấy khó chịu.
May mắn thay, hôm nay bắt đầu nhập học, Không có nhiệm vụ gì, và đó không phải là vấn đề lớn.
Vào buổi tối sau giờ làm việc, cô nhận được một cuộc gọi từ Hiệu trưởng Trình và yêu cầu cô đi đến tòa nhà hành chính 1 chuyến.
“Cốc , cốc, cốc ” Bạch Tố Tố hít một hơi thật sâu và gõ cửa văn phòng.
Nghe xong tiếng trả lời, cô đẩy cửa mở.
Tuy nhiên, trong văn phòng ngoài hiệu trưởng còn có một người không nên xuất hiện.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy Trình Minh, cô vô thức nghĩ về việc của họ đã bị phát hiện!
Nhưng định lại thần sắc, thay Trình Minh đang ngồi vắt chân lên ghế và đang ăn một quả táo trên ghế sofa, một cái nhìn tự mãn thoải mái, và thậm chí thấy cô nhìn qua còn nháy mắt.
Cô mím môi, không nhìn anh và đi đến bàn của hiệu trưởng, “Hiệu trưởng, ngài tìm tôi à?”
Hiệu trưởng Trình ngước mắt lên và mỉm cười dịu dàng.
“Cô giáo Bạch đến rồi , xin mời ngồi !” Ông quay đầu lại và nói với Trình Minh, “Đi rót một ly nước cho cô giáo Bạch nhanh lên, không có quy tắc gì!”
“Đây là con chó Trinh Minh , tôi nghe nói hôm nay nó bị gọi tới văn phòng của cô giáo Bạch?” Hiệu trưởng Trình vẫn mỉm cười.
Trái tim của Bạch Tố Tố chùng xuống.
Cô đang muốn tìm một cái cớ để giải thích, nhưng bị hiệu trưởng Trình vẫy tay cắt ngang.
” Nó là một cậu bé hư từ khi còn nhỏ, không bao giờ chịu học tập nghiêm túc , bây giờ cũng đã nhị trung rôi, nó vẫn trông như một đứa trẻ rơi ca lơ cà lất.
Nó thực sự làm tôi lo lắng!”
Bạch Tố Tố cười lúng túng, tâng bốc nói “Trình Minh là một đứa trẻ thông minh ngay từ cái nhìn đầu tiên, chắc chắn sẽ có thể làm được việc lớn trong tương lai.”
Đôi mắt của hieu trưởng Trinh lóe lên niềm tự hào, nhưng miệng vẫn khiêm tốn.
“Nếu thông minh bằng một nửa của cô giáo Bạch , tôi sẽ hài lòng!”
“Cô giáo, nước đến đây”
Bạch Tố Tố vội vàng đứng dậy tiếp, bị Trình Minh mượn việc đưa nước sờ mờ 1 lúc.
Mặt cô bỗng cứng đờ.
Hiệu trưởng Trình đúng lúc uống nước, không thấy cảnh này, nói nhẹ nhàng: “Trình Minh ngưỡng mộ cô giáo Bạch.
Tôi đã mời rất nhiều gia sư.
Nó không chịu bình tĩnh lắng nghe lớp học một cách nghiêm túc.
Này, hẹn gặp lại lần này.
Khi đã gặp cô giáo Bạch nó lại nguyện ý học hỏi! ”
Bạch Tố Tố có dự cảm không tốt, nhưng cô vẫn nghe lời của hiệu trưởng một cách chăm chú, quả nhiên trọng tâm câu nói ở phía sau”sau này nếu cô giáo Bạch không bận thì, hãy dạy nó g
Vao thứ bảy và chủ nhật, để tôi người làm cha này vì vậy ma an tâm.
Đừng lo lắng, nếu nó không vâng lời, tùy ý cô đánh.
”
Bạch tố tố chỉ muốn từ chối nhưng lãnh đao cấp trên nói nhiều như vậy rồi cô còn có thể nói nhuệ thế nào nữa chỉ có thể hồ đồ đáp ứng thôi.may mắn thay, sau khi đồng ý, Trình Minh khá im lặng, trong tuần này, ngoại trừ việc anh phải là đại diện của lớp sinh học, anh cư xử như một học sinh tốt.
Ngay cả đến văn phòng cũng khá ngoan ngoãn.
Sự lo âu của cô cũng từ từ rơi xuống.
Vào cuối tuần, tài xế của gia đình Trình Minh đã đến đón cô vào sáng sớm.