Thật ra đối với tôi, ngày 20/11 là một ngày chẳng có gì đáng lưu tâm trong suốt 9 năm học cùng 3 năm mẫu giáo.
Cái gì mẹ tôi cũng chuẩn bị sẵn quà cho hai anh em, số lượng đầy đủ cho các thầy cô từ chủ nhiệm đến bộ môn.
Nhưng năm nay có khác, thông thường ôm quà đi tặng là tôi run rồi, đứng trước thầy cô lại càng run, lắp bắp được vài chữ rồi nhe răng cười.
Mà năm nay gặp cô Phương nữa, thôi thôi, chắc tôi dúi túi quà vô tay cô rồi chạy biến luôn quá.
Kệ cô hiểu sao được thì hiểu.
Mà chẳng lẽ làm vậy thiệt sao ta?
Nhưng đau đớn tâm hồn một điều là tôi phải quên đi chuyện này để tập trung vào một chuyện hoàn toàn khác, đó là:
– Gì, giỡn hả? Tui biết quái gì đâu mà làm – Tôi thốt ra những từ bất lực trong cuộc họp khẩn Ban cán sự 10A1 vào giờ ra chơi.
– Ừ, sao tự dưng lại giao bên này chứ? – Thằng Khôi hùa theo.
– Giờ sao? Đàn ông con trai gì vậy hả? Nghĩ sao mấy ông bắt tụi này múa, rồi giờ phải làm báo tường chứ! – Nhỏ Duyên sừng sộ.
– Uầy, mà tui đâu có khéo tay đâu, sao làm được chứ?! – Tôi thở hắt.
– Không biết!! Mấy ông làm sao thì làm, vẽ hoa lá cành gì cũng được, mà moi đâu cho được ít nhất 50 bài cho tụi tui – Nhỏ Nguyệt nói bình thường mà cứ như sét đánh ngang tay 2 thằng đực rựa.
– Ớ, giết người hả? Đào đâu ra? – Tôi tiếp tục hỏi ngược.
– Làm gì làm, tự đào mồ chôn cũng được, hí hí – Nhỏ Hạnh cười khúc khích, à quên chưa giới thiệu, nhỏ làm phó Văn thể mỹ các bác ạ.
– Mà mấy bà đi múa hết hả? – Thằng Khôi nói.
– Ừ, chứ sao, đội múa gồm 5 đứa gồm tui, nhỏ Nguyệt, nhỏ Xuân, nhỏ Hạnh với Kim Anh.
Ban cán sự đi hết luôn.
Thôi mấy ông cứ phỡn đi, còn hơn 10 ngày mà – Nhỏ Nguyệt đứng dậy vỗ vai thằng Khôi mà cười khoái trá.
Thế là lũ con gái vào lớp, bỏ lại 2 thằng tôi đang ngồi cái ghế đá giữa trường mà thằng nào thằng nấy mặt méo xệch ra.
Sao mà ác độc dữ vậy trời!
– Giờ sao mậy? – Thằng Khôi quay qua, mặt nó giờ còn thảm hơn cái bánh đa chiều bị ế.
– Thì làm chứ sao, giờ mày vô thông báo cho mấy đứa tổ trưởng đi, bắt mỗi đứa trong lớp phải làm một bài.
– Ừ, lớp mình 47 đứa, trừ 5 con múa ra thì là 42 – Thằng Khôi ngồi giơ tay tính như trẻ mẫu giáo.
– Vậy thằng nào con nào vẽ?
– Ờ, tao cũng đang suy nghĩ đây – Thoắt một cái nó đăm chiêu lại hệt như ông cụ non làm tôi phì cười.
– Thôi từ từ tính, làm gì có chuyệntụi trong lớp không đứa nào biết vẽ! – Tôi bá vai nó vào lớp.
Tính ra thời gian còn lâu mà.
…
Nhưng mọi việc không như 2 thằng tôi tưởng, hỏi trong lớp có đứa nào vẽ được không thì im re.
Hai ngày sau số bài thu về khi 4 đứa tổ trưởng khản cả cổ quát tháo cũng chỉ được gần 30 bài (làm tròn đó, mới có 27 bài thôi), mà đa số toàn thơ cóc nhái gì không thôi.
Nhức cả đầu.
– Giờ sao mậy? – Thằng Khôi lặp lại câu nói như hôm bữa.
– Tao với mày về lên mạng, mỗi thằng tìm cỡ 5 bài thơ về thầy cô, rồi 3 hay 4 bài tả trường rồi sửa lại cho giống trường mình.
– Tôi hừ mũi hiến kế.
– Nhưng mà lỡ bị trùng mấy đứa rồi sao? – Nó nhăn mặt…
– Đệch, thì mày phải tìm trong hóc hang gì đó chứ, đừng có lấy mấy kết quả đầu tìm được, coi trang 21, 22 gì rồi lựa.
Với lại cho có thôi chứ ai đâu mà coi kỹ.
– Được, thằng này giỏi.
Hê hê.
Vậy là thêm 3 ngày, 2 thằng cuối cùng đã tìm ra một số bài và hì hục chỉnh sửa, đau lòng một cái là tôi với nó “sưu tầm” trùng nhau đến tận 5 bài.
Trình độ cảm thụ văn học như nhau mà.
– Ê, vụ báo tường sao rồi? Bài tao được đăng lên không? – Thằng Cẩn huýt sáo.
– Không được cũng phải được, tao cho lên hết – Tôi nói giọng đại ca phố núi – À mà mày biết ai vẽ đẹp không?
– Nhỏ Duyên chứ ai xa đâu.
Mày không nhớ nó được giải trong cuộc thi vẽ ở huyện à?
– Mày nghĩ sao vậy? Nhỏ đó đi múa rồi, giờ mà nhờ là nó táng vô đầu.
– Tôi đâm quạu.
– Thế thôi, tao thì chỉ biết vẽ con rồng thôi – Phán câu rồi nó quay lên.
– Hử? Rồng hả? Sao mày không nói sớm.
Vẽ đẹp không vậy con trai? – Tôi mừng như bắt được vàng.
– Bố thằng điên, có phải Tết đâu.
– Chửi thì chửi nó cũng quay xuống hóng.
– Mày ngu, báo tường phải độc thì mới thu hút được chứ.
Cái này là mỗi lớp treo trước cửa trong vòng 1 tuần, bộ mặt của lớp mà mày.
– Rồi giờ sao? Vẽ rồng chỗ nào? – Thằng Cẩn nghe có vẻ bùi tai.
– Từ từ tính, để chiều nay về tao đi mua đồ luôn, mà mai qua nhà tao đi, kêu thằng Khôi nữa – Tôi xếp lịch.
Rồi đột nhiên nhìn sang bên cạnh, bạn tổ trưởng tổ 4 đang bận ghi ghi viết viết gì đó, tôi cười ta khều khều rồi dụ dỗ cho vào danh sách luôn.
Mặc dù lúc đầu nhỏ Tiên có từ chối vì nói nó chẳng vẽ đẹp gì, nhưng thêm người như thêm sức mạnh mà.
Hề hề.
Thế là tôi lên danh sách các vật liệu và dụng cụ cần mua, không quên “xin tiền” nhỏ Xuân thủ quỹ.
Hết tiết 5, tôi phi gấp đến Văn phòng phẩm Cô Hà, nơi mà bọn học trò tôi hay tới mua dụng cụ học tập nhất.
Vừa dựng xe ở ngoài hành lang rồi bước vào, nhìn qua thì thấy vẫn đang vắng, duy chỉ có… Chỉ… Chỉ… Ô nô… “Người yêu lý tưởng”!
– Ủa? Mua đồ à Nguyên? – Thoáng nhìn thấy tôi đang đứng xớ rớ, cô giáo mỉm cười chào trước.
– Dà… Dạ, em chào cô.
Em mua ít đồ.
Hình như cô đang đứng nói chuyện phiếm với cô Hà, tôi gãi đầu gãi tai đứng qua một bên rồi hóa tượng luôn.
– Sao không mua đi? – Cỡ vài phút sau cô quay lại hỏi.
– Dạ…
– Người gì mà hiền vậy!!! – Nói rồi cô cùng cô Hà cùng cười khiến vành tai tôi đỏ chét lên vì cứ mải miết gãi.
– Dạ, cô cho em mua một tờ giấy roki đi cô, à không, cho em luôn 2 tờ.
Một hộp bút lông… bla… Bla… – Tôi phang một tràn, có khi cô Hà còn chẳng nhớ hết.
– Em làm báo tường à? Chắc vẽ đẹp lắm nhỉ? – Cô Phương cười cười.
– Dạ… Dạ không cô, em không biết vẽ – Tôi cười như mếu.
– Ừ, mà sao làm trễ vậy?!
– Tại mấy bạn nữ phải đi tập múa, gia… giao cho tụi em, nên mai tìm ý tưởng rồi làm.
– Tôi lí nhí thú thật.
– Thế trong đám có ai biết vẽ không? – Cô phì cười vì điệu bộ căng thẳng của thằng oắt đứng trước mặt.
– Có mỗi thằng Cẩn biết vẽ con rồng thôi cô – Lỡ rồi, khai luôn cũng có hề gì.
Nhưng tự dưng nghĩ lại tôi thấy mình giống thằng bất tài quá.
Đến lúc này thì cả cô Hà cũng bật cười, chắc cô cũng nghĩ biết vẽ rồng thì liên quan quái gì đến các việc báo tường chứ.
Tôi lại tiếp tục cúi xuống mà gãi đầu.
Thoáng chốc ngước lên thì lại thấy cô đang nhìn tôi chăm chú, trên môi còn hẳn nụ cười mỉm chi mang tính “bỏ bùa”.
– Sáng mai được thì em ôm đồ đến nhà cô nha, cô vẽ cho.
Ôi đệch… ớ nhầm… Ô nô, cô là thiên thần của em, mãi mãi là thiên thân của em.
Còn nhớ lúc đó tôi phải cố mà kiềm lắm mới không khỏi nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Hề hề.
Vậy là ôm mớ đồ về nhà, tôi lại tơ tưởng đến cái khuôn mặt đẹp mỹ miều đó, giọng nói nhẹ nhàng rót mật đó và quên luôn là hôm này tôi lại có giờ học thêm ở nhà cô.
Mãi cho đến khi mẹ nhắc thì tôi mới ngớ ra và vuốt hết tốc lực chạy như bay, cũng may là không muộn giờ.
Tất nhiên là không dại gì thông báo cho tụi trên lớp sớm rồi, nói chung theo tôi thì càng trễ càng tốt, để chúng nó không có sự chuẩn bị, còn tôi sẽ cực bảnh với cô ngày mai.
Khi đó, tôi nghĩ vậy đấy.
Như dự tính, hôm sau tầm 7 giờ như đã hẹn thì thằng Cẩn cũng chở nhỏ Tiên lục tục ra, còn thằng Khôi do đi chở em gái nó đi học thì đến muộn tí.
– Nhà mày có ai ở nhà không? – Thằng Khôi đứng trước cổng…
– Ba mẹ tao đi làm, thằng Kha đi học mất rồi còn đâu.
Mà đứng đó đi, tao ôm đồ ra đã.
– Tôi nói rồi đi nhanh vào nhà kêu thằng Cẩn dắt xe ra luôn.
– Ớ, là sao, tính làm ngoài sân à?? – Nó nhìn theo chả hiểu quái gì.
Vừa ôm cả nùi thứ, tôi tắt hết đèn quạt trong nhà rồi nhanh chóng đóng cửa nhà lại, sau đó chạy ra cổng chốt cửa luôn.
– Thằng điên, mày làm gì vậy? Giờ đi đâu? – Thằng Khôi thắc mắc vô biên.
– Đến nhà cô Hân à? – Thằng Cẩn hỏi, bên cạnh nhỏ Tiên cũng làm cái mặt khó hiểu.
– Điên, đến đó cho chúng nó chửi chết à, đến nhà… Cô Phương, hê hê – Tôi cười hềnh hệch như thằng nghiện.
– Hả??? – 3 Đứa đồng thanh.
Kíng coong, Kính coong
Vào buổi sáng khi ông mặt trời còn đang vừa mới “thức dậy”, có 4 đứa lớp 10 đứng trước nhà cô giáo xinh đẹp.
Nhưng ác một điều, 3 thằng trong số đó đều khúm núm như đến xin tội.
Vừa bước ra trông thấy chúng tôi, cô liền nở nụ cười như hoa như ngọc làm cả lũ đơ ra.