Nhưng đời không như mơ, cuộc sống của tôi lại bị đảo lộn thêm một lần nữa.
Khi tiết thứ 2 ngày thứ 7 đó là tiết vật lí.
Mà giờ nghĩ lại tôi thấy cũng ngộ.
Suốt bao nhiêu năm học hành tuy có chút lười, nhưng trí nhớ tôi cũng khá tốt.
Nhưng dù ngồi trong 4 tiết Lý cả tuần vậy mà tôi vẫn cứ quên tuốt 1 chuyện:
– 10 Bài Lý đâu Nguyên? – Bấy giờ cô Yến vẫ hãy còn ngồi trên ghế giáo viên trong giờ ra chơi.
– Dạ… Em quên làm rồi cô – Tôi không dám ngẩng đầu lên mà nhìn cô nữa.
Mặc dù thừa biết là cô chẳng bao giờ làm dữ với tôi cả.
– Tức là vẫn còn nguyên mấy bài hôm trước không làm sao?
– Dạ! – Cô hỏi tôi nghe đắng lòng rồi, mà trả lời phát nát lòng luôn.
– Vậy như đã nói rồi phải không? Đi bồi dưỡng luôn.
Em rảnh thứ mấy?
Cô giáo tuôn một lèo.
Giờ thì dù không muốn nhưng tôi cũng há miệng dòm lên.
Ôi trời ơi! Gì vầy nè???
– Sao? – Cô giáo hỏi tiếp.
Thôi rồi, vậy là tính bắt tôi đi cho bằng được rồi.
Hic!
– Chắc trong tuần em rảnh thứ 5 với thứ 7 đó cô – Tôi cố cười nhưng miệng méo xệch ra.
– Ừ, vậy cô sẽ sắp xếp.
Tuần sau đến nhà cô học đó.
Lúc 6 giờ 30 đó nha!!
Nói rồi cô giáo xách cặp ra khỏi lớp với cái nhìn hết thấy mùa xuân của tôi.
Vậy là cả tuần học hết, chỉ chừa chủ nhật.
Mà chủ nhật thì nhắm mắt cái là qua cái một thôi mà.
Những ngày tháng gian lao bắt đầu với Trần Hoàng Nguyên rồi!!!
Nói đi cũng phải nói lại.
Thời gian qua cũng tại tôi chăm vào Toán quá, quên mất Lý và cái lời hứa khi xưa.
Mà đã hứa nhất định phải làm, dù cho trong lòng không hề muốn.
Rồi lại tự dặn lòng, phóng lao phải theo lao vậy!!
Nhưng quyết làm là một chuyện, còn làm được hay không lại là chuyện hoàn toàn khác.
Chiều hôm đấy, tuy được cô Hân hết lời khen ngợi, tụi trong lớp (nhất là cái lũ đi múa) không tin vào mắt mình, rồi 3 đứa làm chung cứ nhe răng cười ra chiều tự hào tợn thì tôi mang bộ mặt ảm đạm như mất sổ gạo.
Được cô Yến tin cậy mà gọi đi bồi dưỡng đúng là quá may mắn và không có gì phải phàn nàn.
Nhưng trong thâm tâm tôi, vẫn một chút quyến luyến, một chút hụt hẫng và mong mỏi đến một lời đợi nghị khác.
Không nói thì các bác cũng biết chờ ai rồi đó.
Tiếc rằng…
Ngày chủ nhật tuần đó tôi “moi óc” ra mà hoàn thành xong mớ bài tập cô Yến giao, không quên xem lại những bài trước tìm cách giải ngắn hơn.
Liệng cây bút xuống bàn khi xing bài 7, cũng là bài khó nhất trong bộ đề cô Yến giao, tôi thở phào nhẹ nhõm và leo lên giường quất một giấc tới sáng vì chẳng còn nghĩ gì được nữa.
…
Chiều thứ 5, tôi đến nhà cô Yến với tâm trạng chẳng buồn cũng chẳng vui.
Nói chung dòm vào cái thằng con trai đang đứng trước cửa nhà cô cũng chẳng có tí xíu khí lực nào cả.
Vẫn như dạo trước hay đến nhà cô ôn luyện đi thi Olympic, tuy nhiên, chuyện cô mở cổng cho tôi chỉ là chuyện hy hữu vì đa phần toàn mấy đứa con gái luyện cùng ra mở thôi.
(Tôi hay đến trễ hơn tụi nó ấy mà).
– Ủa cô? Tụi nó chưa đến hả cô? – Tôi hỏi khi vừa để cái cặp xuống bàn và đi thẳng vào nhà cô mở tủ lạnh hốt ngay một chai nước.
Đã quen thuộc quá nó vậy ^^.
– Tụi nó nào?
– Ớ, thì cái tụi mấy đứa ôn chung ấy??? – Tôi ngơ ngác.
– Đâu, cô chỉ ôn có mình em thôi mà.
– Ớ!!! – Tôi ớ luôn chứ chẳng có ú ớ thêm từ nào.
Vậy là xác định học hành rồi đó.
Thông thường cô Yến luôn cho chúng tôi nhiều dạng bài tập liên quan đến trên lớp lẫn cả nâng cao (Cấp cho mỗi đứa hẳn một cuốn sách vừa lý thuyết vừa bài tập).
Tuy nhiên do mấy nữ làm chậm hơn nên tôi có thời gian ngồi chơi, giờ còn mỗi mình tôi, hẳn là cô sẽ cho làm phê lắm đây.
Đúng như dự đoán:
– Em làm từ bài 2.
23 này – Nhìn nguyên dãy bài từ 2.
23 trở xuống hết trang thấy bài nào bài nấy cũng ít dữ kiện thấy mồ, tôi chắc sẽ làm loáng là xong.
Nhưng không!!! Cô lật lia lịa qua các trang – Tới bài 2.
45 nhé, vậy là 23 bài nhé, hôm nay nhiêu đó được rồi.
– Cái gì? Hôm nay nhiêu đó á? – Tôi há mồm sửng sốt.
– Ừ, hay là còn ít?? – Lại làm mặt tỉnh lịnh.
– Em lạy cô, sao mà làm hết được cô – Tôi bắt đầu làm vẻ mặt khổ sở như chết tới nơi.
Đúng là sẽ chết nếu làm hết đống này mà.
– Làm đi, có gì không hiểu thì cô giảng cho.
Mà chắc là hiểu hết mà, nhỉ?! – Cô nở nụ cười đẹp… Thua mỗi cô Phương.
– À… Dạ.
– Tôi gật gù.
Nói chung lúc đó tôi không thể lý giải được vì sao mình lại thích được khen đến như vậy.
Cứ như là hễ ai muốn tôi làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần khen một phát là tôi có khí thế hừng hực ngay.
Các bác sẽ nghĩ ai mà chẳng thích đúng không, nhưng căn bản là tâm tư tôi chịu ảnh hưởng của những lời khen rất nhiều.
Sau này mới biết rằng là do tôi sinh ngày 22/8, tức Cung Sư Tử, cũng tức là cực kỳ hảo ngọt theo nghĩa bóng.
Và “gót chân Asin” của tôi chính là những lời khen phù phiếm.
Quay lại thời điểm lúc đó thì tôi vẫn phải châu đầu vào những bài tập Lý với những dữ kiện được cho là “thế đã đủ rồi” của người ra đề.
Nghĩ qua nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ nghĩ lại vạch ra xem lại mấy định lý hay rút ra vài kết luận.
Thế là cả nửa tiếng, tôi mới làm được có 2 bài.
Bờ mờ, khó ác.
– Sao vậy? Gì đăm chiêu dữ? – Cô Yến chống cằm nhìn tôi, trong khi tay thì đang vạch trang sách Lý Nâng Cao kế tiếp.
– Cô à, sao mà khó dữ vậy cô?! Nửa tiếng rồi mà em mới làm có 2 bài à, hic! – Tôi cố làm ra vẻ thảm hại.
– Cứ làm đi, mấy dạng bài sau đều giống vậy thôi mà.
– Nhưng mà cô ơi..!
– Làm đi!! – Nói rồi cô lại cúi xuống xem sách.
Trời hỡi, làm sao mà làm hết đây, nghĩ sao vậy trời… Giờ là còn 2 tiếng nữa, tức là 21 bài sẽ làm trong 120 phút, chia ra lấy tương đương là 1 bài làm trong 6 phút.
Lạy chúa…
Nhưng rốt cuộc trong 2 giờ liền chạy đua chỉ kịp uống thêm một ly nước thì tổng số bài chỉ dừng lại con số 19.
Và tôi lại bị “chơi”.
– Làm vậy là tốt lắm rồi, hì hì! Nước nè! – Cô đưa ly nước bằng cái mặt hớn hở.
– Là sao cô? Cô kêu làm 23 bài mà.
– Tôi tròn mắt.
– Thì nói thách cho em tập trung làm thôi, mà cũng làm nhanh ghê nha – Cô giáo hấp háy mắt ra chiều vui thích tợn.
– Cô à..!! – Chả hiểu sao tôi lại bị lừa một cú ngọt thế, còn tính cả thời gian trung bình để làm 1 bài nữa chứ.
Thật là nhẹ dạ cả tin mà.
– Thôi, cũng 10h rồi, em về đi – Cô cười, nhưng nụ cười này lại khiến tôi say mê như chẳng muốn dời bước.
Đực mặt gần cả phút, tôi mới đứng lên gãi đầu gãi tai.
– À… Dạ cô em về.
Nói rồi tôi tần ngần đứng dậy, cúi chào cô rồi ra xe.
Có một cảm giác rất lạ các bác ạ! Khi nãy thì vừa muốn tới vừa không, giờ thì vừa muốn đi vừa không.
Ôi chẳng lẽ những nụ cười khi nãy làm tôi xao xuyến? Không được rồi, phải về ngay thôi.
Sao hồi đó khi học cô Yến tôi lại không hề có cảm giác gì? Cách nhau có một năm thôi chớ mấy???
Thế là tôi đạp xe dong thẳng trên con đường TQĐ lộng gió.
Leo lên giường nằm ịch xuống một cái, đầu óc tôi vẫn còn chưa hoàn hồn.
Quái gì vậy? Sao mà lại luôn nghĩ đến cô Yến, uầy, phải nghĩ ngay đến cô Phương thôi.
Cơ mà… lý do gì mà tôi lại luôn bị những cô giáo dụ hoặc chứ? Cũng phải trách đến cái việc trường tôi toàn cô đẹp và đến tuổi mơn mởn.
Còn mấy cái đứa học chung nó cứ đẹt đẹt thế nào ấy.
Mà không biết khi lớn bằng 2 cô thì chúng nó có đẹp như vậy không các bác nhỉ? Có làm tôi xao xuyến thế này không?