Ba tháng sau.
(Ba tháng ở ngoài đời thì lâu, chứ trong truyện lẹ lắm, chỉ cần một dòng chữ “Ba tháng sau – Three months later” là xong…).
Tất cả đều bình thường, bình thường đến mức khó tin.
Tôi vẫn đi học, vẫn ẩu tả, vẫn về nhà, vẫn chơi game AOE rồi cãi nhau ỏm tỏi với thằng em, vẫn đi học thêm học bớt.
Vẫn tương tư cô Phương quá chừng, triệu chứng ngày càng mê tít thò lò hơn nhưng mà ngại đến nhà cô nhầm mục đích tán gẫu.
Và vẫn bồi dưỡng cô Yến đều đều dù vẫn còn tơ tưởng đến Toán của cô Phương.
Rồi đến Tết, tôi vẫn trải qua cái Tết nhàm chán khi 2 thằng quý tử chẳng xài được đồng lì xì nào.
Thật ra là hốt nhiều là đằng khác, cam đoan tôi là thằng được lì xì nhiều nhất trong lớp luôn nhưng… Bị mẹ lấy sạch.
Tiền lì xì? Chỉ là 200k đi đánh bài chơi vui với bạn bè thôi.
Nói vài nét về cái cuộc sống hơi không giống con trai về khoản chạy nhảy của tôi.
Tính ra thì từ năm lớp 10 nó mới vậy, chứ mà lóp 9 là tôi làm đủ trò.
Tôi tự công nhận mình không giỏi game thật, hồi nhỏ ôm trò Haft Life mà chơi hoài không lên tay được.
Đến năm lớp 7 thì chuyển hẳn ra gần chợ, phải nói ở chỗ đó tiệm net toàn lũ chửi thề chửi tục đầu gấu, nói chung tôi ra 2 buổi rồi dong luôn.
Game bóng đá thì khi xưa cũng đá ra trò nhưng được vài ngày là xong vì muốn “hiện thực hóa” chúng, chứ mà ngồi một chỗ mà tưởng tượng mình là một thằng đang đá thì chán phèo.
Rồi đến game đua xe được cho là cái môn thể thao ảo trùm nhất của tôi.
Nhưng khổ nỗi tôi thích đua xe kiểu môtô, xui cái hôm đó đang chơi thì bị ba hốt đầu chửi một chập do sợ ghiện quá sẽ ra ngoài đời làm thiệt.
Ôi trời ơi, giải trí lành mạnh mà ba.
Nói chung là không cho và cấm tuyệt.
Rồi cái thời game AOE du nhập mạnh vào Việt Nam thì khỏi phải nói, tôi mê như điếu đổ.
Bình thường thì luyện trong nhà, đến phỡn thì ra ngoài chơi với lũ ở ngoài net (mặc kệ chúng nó chửi bới quái gì).
Rồi khi thằng em lên lớp 3, do thấy tôi chơi hoài nên nó cũng xem, mà xem đã thì cũng… Nhào vô chơi luôn.
Đó là về phương diện ngồi một chỗ mà tiến, còn mà chạy nhảy thì từ lớp 4, như bao thằng con trai, tôi cũng ôm bóng ra chơi với lũ bạn.
Chỗ tôi có 3 thằng và 3 con bằng tuổi nhau.
Vui cái là 3 nhỏ đó rất là “men – lì” nên luôn tham gia chung với tụi tôi.
Tôi với thằng Hải đều phải làm tiền đạo, chứ mà đá ở vị trí khác là chân cẳng ngáo ngáo ngay.
Vậy là thằng Hòa phải làm tiền vệ.
Tất nhiên vì chẳng thằng nào chịu làm thủ môn cả.
Hôm nào chơi oẳn tù tì thì tôi vào đội nào thì chắc chắc đồng đội sẽ là 2 đứa con gái.
Vì tôi đá hơn hẳn thằng Hải.
Đó! Những năm vui vẻ bên đám bạn.
Nhưng vào năm lớp 6, tôi nhớ lúc đó đá đấm thế nào mà thằng Hòa soạt chân một phát làm tôi ngã chỏng quèo luôn.
Mới đầu thấy không đau mấy nên thử đứng lên.
Rồi Crốp một phát, tiền đạo đã bị gãy chân.
Thế là bó bột một tuần và mẹ bảo nếu còn thấy tôi đá banh nữa là coi như đập cho nhừ tử.
Ba thì hầm hầm cái mặt, tôi chẳng dám dòm đến lần thứ 2.
Nhưng sự nghiệp thể thao không bao giờ dừng ở đó.
Lên lớp 9, thầy thể dục đã chấm tôi vào cái vị trí chủ công trong đội bóng chuyền của trường.
Nhưng buồn thay, tháng trước ba tôi vừ đăng ký cho tôi học Anh văn ở trung tâm.
Thế là muốn đi lắm nhưng trùng buổi học nên xin thầy nghỉ.
Đến lúc tôi kể với mẹ thì mẹ bảo học Anh văn đi, rồi dọa lỡ đi có gì như cái kỳ bị gãy chân thì mẹ bỏ luôn, không chăm nữa.
Vậy nên tôi từ chối thầy mà trong lòng tiếc hùi hụi.
Thầy cũng tiếc lắm, có gặp xin mẹ cho tôi chơi (trong mấy cuộc họp Nghị quyết Đảng), nhưng mẹ tôi đều từ chối tất.
Tôi đâm chán nản, chẳng muốn làm gì nữa cả.
Nên liền 3 năm học cấp 3, tôi thề là đã không bao giờ đụng vô bất kỳ môn thể thao nào nữa để yên thân với gia đình.
À mà có đụng vô mỗi cờ vua – thể thao trí tuệ.
Hề.
Nói chung tôi không lấy làm tức vì những năm tháng ngồi trong nhà vào 3 năm cấp 3, vì đơn giản… Tôi có mục tiêu hoàn toàn khác.
Hôm nay là mùng 7, đã trải qua hơn chục ngày nghỉ Tết, chiều lại phải lên trường.
Buồn buồn rủ thằng Kha chơi game nhưng đang la ó chì chiếc vì cái độ dốt game của nó (Giờ nó là cao thủ game rồi) thì nghe điện thoại reng.
– Kha, nghe máy đi con trai – Tôi hất hàm.
– Thôi, anh hai nghe đi, em bận chơi.
– Bờ mờ, chơi ngu mà bày đặt.
– Thì vậy mới luyện – Nó nói mà mắt thì dán vào màn hình laptop.
Cứng họng, tôi uể oải ngáp dài và cầm điện thoại lên…
– A… Lô!
– Nguyên hả? Tí nữa đi học qua rước tao mậy – Tiếng thằng Cẩn sang sảng.
– Ớ, sao không tự đi, bố bận rồi.
– Đi ngắm gái à? Thôi mà, bạn bè lâu năm, đi rước tao đi.
Mới đi về quê, có quà cho mày này.
– Mà sao phải rước mày? – Tôi nghe sướng trong lòng rồi đó, nhưng vẫn bật lại.
– Thì tối qua tao bị trượt cầu thang, té cái ành, bị sưng một cục ở mắt cá chân này.
– Ớ, sao cái cảnh này nó giống tao hồi lớp 9 vậy? Hê hê, thôi chú cứ xác định là 3 tháng sau cái cục đó sẽ xẹp nhé – Tôi cười hắc hắc trong điện thoại.
– Anh mày không giỡn nhá.
Giờ rước không? – Nó sùng máu.
– Ô kê, mà đưa tao gấp đôi quà mày định đưa nhé – Nói xong tôi cúp cái cộp coi như đã nghe thấy nó ừ rồi.
Hề hề, vậy là có lộc ăn.
Và 11 giờ 30, mang chéo cái cặp vào vai, tôi phóng 4 cây số đón thằng Cẩn rồi quay lại trường trong cái nắng oi bức của mùa xuân, mệ, cứ như mùa hè ấy.
Chưa hết, còn phải “hộ tống” thằng già đó vào lớp nữa chứ.
Khổ hết biết.