Ngày đầu tiên đi học, em nước mắt nhạt nhoà…
Cô vỗ về an ủi, chao ôi… sao thiết tha!
Ngày đầu như thế đó, cô giáo như mẹ hiền…
Em bấy giờ cứ ngỡ, cô giáo là cô tiên.
…
Cơ mà dù cho nghĩa đen hay nghĩ bóng thì bản thân tôi cũng không khóc mà với cái tâm trạng… Hồ hởi, hồi hộp không biết để đâu cho hết.
Dậy từ lúc 7 giờ sáng, tôi vươn vai ngáp vài cái rồi mò xuống dưới nhà thỉnh an 2 bậc phụ huynh.
Và đồng thời cười hề hề với thái độ không tin vào mắt mình của 2 người.
Cũng phải, hiếm ngày nào trong tuần mà tôi dậy sớm thế này, huống gì chủ nhật.
Sau khi phân trần về cái lý do phải dậy sớm thì:
– Thằng này giỏi, cố mà thi được giải rồi đòi gì ba cũng cho – Ba tôi xoa đầu như cái thuở còn chơi ô tô bọ hung.
– Dạ! – Tôi ra chiều hào hứng tợn.
Nói về cái việc đòi hỏi thì hai anh em tôi không hề có khái niệm.
Từ nhỏ mẹ đã rất nghiêm khắc trong việc ăn uống lẫn học hành, bên y mà.
Nên lúc nhỏ dù thích lắm nhưng không bao giờ dám đòi cái gì hết, ba để ý thì ba mua về cho thì được, chứ mở miệng đòi 10 cái thì hết 9 cái là mẹ không cho rồi.
Riết oãi, mất dần khái niệm đòi hỏi.
Mặt khác, thật ra mẹ chăm 2 anh em tôi kỹ lắm, nên chả có nhu cầu mà đòi, bằng lòng với số phận.
Ăn sáng xong tôi leo lên lầu thay quần áo, nhìn đồng hồ cũng đã 7h35.
Chuẩn, giờ chạy xe tà tà đến nhà cô là vừa.
Cà nhỏng trên đường phố quen thuộc, tôi cứ ngỡ như mọi người đang cười với mình, thật khoan khoái khi tận hưởng cái giây phút nà các bác ạ!
Reng
Hít sâu một hơi, tôi đứng nghiêm trước cửa như đang đi hỏi cưới vợ, từ trong nhà cô giáo bước ra.
Không biết hôm nay vui quá không mà tôi tự dưng thấy cô như một nàng tiên giáng trần, đang bay là là đến cạnh tôi và Cạch, cánh cửa trái tim của nàng đã mở cửa.
– Làm gì vậy? Dắt xe vào đi chứ? – Một tay cầm khung sắt, đôi mắt cô đang nheo lại khi nhìn một thằng oắt đang đứng thộn mặt ra mơ màng.
– À dạ… – Tôi bừng tỉnh và dắt xe vào.
– Mà hôm nay em đến nhà cô chơi à?
– Đâu, cô bảo học cả ngày hôm nay mà – Tôi ngơ ngác.
– Học kiểu gì không mang cặp sách gì hết vậy – Cô nhếch mép khó hiểu.
Ôi đệch, lo mà mơ cho đã, bỏ bà nó cái cặp ở nhà rồi.
Vừa tính quay đầu xe ra cổng thì cô đóng luôn cổng lại, phủi tay rồi bước vào nhà.
Nghe trong gió tiếng nói thánh thót như rót mật vào tai.
– Vào nhà rồi cô cho mượn tập, xớn xác quá đi!
Như có một sợi dây cước vô hình được nối giữa tay 2 người, tôi lại như người lạc lối nắm lấy cái dây kết nối ấy mà theo chân cô.
(Khúc này em giống người trên trển quá các bác ạ).
– Mà em có học hành gì chưa đó? – Cô lia mắt về phía tôi đang đứng xớ rớ.
– Học gì cô? – Tôi lại đâm ngơ ngác.
– Đừng nói với cô là em chưa chuẩn bị bài gì hết cho tuần sau nha? – Cô giáo trừng mắt lên.
Ôi, vẫn xinh!
Lạy chúa, cần quái gì phải chuẩn bị trời.
Tôi theo kiểu học ngày nào hay ngày đó, làm bài tập về nhà trước khi lên lớp vào sáng mai thôi chứ cần quái gì phải chuẩn bị hết.
Cô đang nói cách học của con gái à? Ờ mà cô là con gái, sorry em quên!
Cơ mà nghĩ vậy chứ đố có dám nói vậy.
– Dạ, em học hết rồi mà, hề hề!
– Đừng có xạo đó, hay tối qua nhắn tin xong là ngủ quèo – Cô lại nhìn tôi với vẻ nghi ngờ tợn.
– Ớ, rõ ràng tối qua cô kêu em ngủ sớm mà.
– Vậy là chưa học bài gì hết chứ gì? Hôm nay học cả ngày thì em tính chừng nào học?
– Thì chiều về học sau – Tôi thoái thác.
– Đâu ra chiều, em học ở đây mà.
– Là sao cô? Là học từ sáng tới tối hả cô?
– Học sáng, rồi trưa cho em về ngủ nữa chứ.
Chiều học bình thường như đó giờ học thêm đó.
– À! – Tôi gật gù ra chiều thông suốt lắm.
– Giờ sao? Em tính chừng nào học? – Cô lại lừ mắt.
Ôi đệch, sao mà giống gia sư tại nhà phụ trách tất cả mọi môn vậy trời.
– Thì tối em học.
– Tôi thở hắt.
– Không thuộc thì sao? Mai có môn gì?
– Em chưa thuộc thời khóa biểu – Tôi méo xẹo cái mặt.
– Em học mấy tuần rồi mà chưa thuộc nữa?
– Chưa tới 1 tháng mà cô – Tôi chống chế.
Lườm tôi một phát, cô đứng dậy đến chỗ cái cặp lục cái gì đó chả biết.
Ôi thôi, những ngày tươi sáng hay là đen như mực đây hả trời!?
– Để xem, thứ hai là 2 tiết Văn, 1 tiết Sử rồi 2 tiết Toán – Cô giáo nhìn tờ thời khóa biểu mà đọc, ai bảo cô là cô giáo chủ nhiệm của tôi chứ, kiểu này là đen rồi.
– Dạ! – Tôi gật đầu.
– Văn học tới đâu rồi?!
– Ợ…
Thôi chết mồ rồi, học tới cái quái gì vậy nhỉ!!! Tự nhiên trên đầu tôi lúc đó hình như có chí méng gì đó đổ bộ xuống hay một đống gàu hiện hình ấy, cứ phải gãi suốt không thôi.
– Giỏi lắm – Cô trừng mắt nhìn thằng oắt.
– Tự nhiên nó quên mà cô – Tôi cố vớt vát được nhiêu hay nhiêu.
– Không nói nhiều, giờ em về nhà lấy tập 2 môn đó cho cô.
Ngồi đây học luôn – Cô gõ gõ xuống bàn.
– Ớ, thế không ôn thi Olympic sao cô?
– Em nghĩ em học hành thế này thi nổi không?
– Nhưng mà thi Toán mà cô? – Tôi vẫn cứ trả treo.
– Giờ sao? – Cô giáo sừng sộ quát.
– Dạ… Dạ… Để em về lấy..! Hic!
Mợ bà cái ngày đầu tiên, tao hận mày cái ngày 22/2..!!
– Nhớ về lấy luôn vở Toán đó! – Cô giáo đứng trên thềm ba khi tôi đang mở cổng chuẩn bị đẩy xe ra.
– Ủa? Toán em nhớ đến bài nào mà cô!?
– Đem vở bài tập!!
– Dạ… Dạ!!
Tôi mãi mãi hận cái ngày này!!!
…
Và cái ngày hôm ấy biến thành buổi dò bài mà có nằm mơ tôi cũng không ngờ đến.
Đầu tiên là Văn, tới khi mở tập ra thì mới nhớ là bài Bình Ngô Đại Cáo, mà phân tích thì nhiều đừng hỏi, gần 12 tờ tức 24 trang mà mới có phần 1.
Ôi đệch, học cho chết à.
– Giờ tính sao cô? – Tôi gãi tai nhìn cô giáo.
– Học đi!
– Hả? Cô giỡn hả? Học hết có mà chết… – Tôi lật roẹt roẹt – 12 tờ đó cô!!
– Cô đâu cần biết, học đi.
Dù gì thì cũng là bài quan trọng mà.
Cứ học theo từng đoạn, rồi nắm ý chính của từng đoạn.
Có 2 đoạn quan trọng thì phải thuộc luôn từng chữ trong 2 đoạn đó.
Học đi, em thông minh mà.
(2 Đoạn đó là quái gì em cũng quên mất rồi các bác ạ, chém sợ không đúng nên các bác đừng thắc mắc dùm em).
– Cô à, thế không học Olympic hả cô?! – Tôi thở dài, mặc cho cô vừa khen tôi thông minh xong.
Chả biết khen đểu hay thật nữa.
– Học hết đi rồi tính tiếp.
– Cô gõ gõ thước xuống bàn.
Ôi đệch..!!
Ngồi uốn éo, ưỡn qua ưỡn lại mấy vòng dưới con mắt theo dõi của cô giáo, tôi tụng mãi cũng được gần 2 đoạn, và chúng chỉ chiếm gần 2 tờ trong số 12 tờ.
Bờ mờ, tông sư nhà chúng nó.
– Học đi, đừng bày trò nữa – Cô giáo ra chiều thích thú, cứ nhịp nhịp chân.
Cắm mặt ra chiều chăm học, tôi nhíu mi tính toán liếc đồng hồ, giờ đã gần 10 giờ, không khéo hôm nay lại học nguyên ngày, coi chừng bị bắt lại buổi trưa học thêm chứ ở đó.
Tôi phải tìm đường thoát thân thôi.
Mà sao cô Văn cho học gì nhiều dữ vậy, muốn giết người ta à.
À mà khoan, chẳng lẽ cô ác vậy ta?
– Cô! Cho em mượn điện thoại.
– Em tính làm gì – Cô nhìn tôi cứ như tôi giống như một thằng ất ơ hay phá làng phá xóm lắm vậy.
– Gọi điện cho nhỏ Duyên, cô có số đúng không?
Tuy không biết tôi đang tính làm cái trò mèo gì, cô giáo vẫn miễn cưỡng đưa tôi điện thoại.
Tôi dò số nhà nhỏ Duyên rồi bấm nút gọi.
– Alo?!
– Dạ cho con hỏi có phải nhà Duyên không ạ?
– Ừ con, con Duyên đi học thêm rồi con à.
– Giọng nam, chắc là ba của nhỏ.
– Dạ, dạ con cảm ơn bác!! – Tôi lễ phép chào rồi nhăn mặt, bờ mờ con nhỏ làm quái gì siêng vậy.
– Sao? Gọi không được à? – Cô chống cằm nhìn tôi.
– Để em gọi thêm cuộc nữa – Nói rồi tôi bấm lia lịa số nhà của nhỏ Hạnh, gì chứ nhà tôi với nhà nó thân nhau đó giờ mà.
– Alô!
– Hạnh hả? Tao nè!
– Nguyên à? Tao gì mà tao? – Giọng từ dịu dàng tự dưng hùng hổ ngang xương.
– Ờ quên… Thì… Hạnh cho Nguyên hỏi là hôm trước cô Văn kêu về học hết bài Bình Ngô Đại Cáo hả? Học hết luôn hả? – Tôi cố ý lặp lại mấy từ cuối.
– Đâu, học 3 đoạn đầu thôi, ai bắt học hết đâu – Ôi, nhỏ Hạnh nói đến đâu lòng tôi nở hoa đến đó.
Cứu tinh cuộc đời mà!!!
– Ờ, rồi, cảm ơn mà… À cảm ơn Hạnh nha! – Tôi cười te.
– Ừ, cũng biết học bài nữa hả trời!!
– Chứ sao không, hề hề.
Tôi cúp máy, trên môi hiện hẳn một nụ cười đểu nhìn cô Phương như tôi vừa thắng bàn thua trông thấy, nhưng đời không như mơ, cô phán một câu chả ăn nhập gì hết:
– Bị người ta chỉnh ghê ha!!
– Dạ? Là sao cô? – Tôi ngơ ngác.
– Thì Hạnh chỉnh em vụ xưng hô đúng không?
– Dạ… Thì đó giờ cũng quen kêu mày tao rồi – Tôi tặc lưỡi thật thà đáp, cũng không quên nghĩ thầm: Sao mà cô tinh thế!
– Vậy sao?! – Cô nhướng hàng lông mày thanh tú lên cười đầy ẩn ý.
– Dạ… Là… Là sao cô? – Tôi lại ngơ ngác.
– Không gì, vậy tóm lại là học Văn bao nhiêu?
– Dạ 3 đoạn – Tôi cười tươi rói.
– Ừ, vậy học đi, rồi chuyển sang Sử – Cô phán câu rồi đi xuống nhà bếp, bỏ tôi bơ vơ nơi căn phòng vắng người với một đoạn văn chưa học và… Nuốt nước bọt cái ực nghĩ đến kinh Sử thần thánh.
Rót cho tôi ly nước rồi tiếp tục “ngồi canh” tôi như canh tù nhân sợ nó bỏ trốn, tôi làm mặt thảm tiếp tục tọng mớ lý thuyết khô khan.
Cũng may tôi thuộc dạng học xong thì nhớ tương đối dai, cô hỏi đến đâu tôi đọc lào lào đến đó.
Mỉm cười hài lòng, xong ban lời vàng ý ngọc.
– Xong văn rồi, học tiếp Sử đi.
– Xong lại lấy cuốn bài tập Toán của tôi mà vạch từng trang tìm từng con sâu.
– Dạ – Tôi ỉu xìu tụng tiếp Sử, nhìn đi nhìn lại chỉ hơn 1 trang chút, ôi, em yêu cô Sử nhất.
Thế là chỉ cần gần 15 phút để vừa học vừa trả bài.
Nhìn đồng hồ đã gần 11h30, cô “thả” tôi về với 2 cuốn Văn và Sử, giữ lại Toán bài tập.
Không biết tôi có đói quá mờ mắt hay không mà hình như khi quay lại nhìn cô vẫn đứng trước cổng cười khúc khích.
Nếu đúng thật vậy thì sau này đã đạt được mục đích, tôi phải phạt cô thật nặng mới được.
Cho cái tội hành hạ nhau này!!!