Cô Giáo Chủ Nhiệm


Vậy là như dự tính, thứ 2 tôi ôm tiền tiết kiệm ra tiệm và tậu được cái Nokia thần thánh màu đen.

Dòm chắc chắn vỡi.

Nhưng chưa khoe với bất kỳ ai cả, để ngắm nghía chơi.

Hôm nào rảnh phải lấy ra mà trêu tức cô Phương mới được.
Những ngày tiếp theo lại trôi qua trong yên bình và lặng lẽ, giờ đây chẳng những tôi phải lo những môn chính mà còn cố nuốt luôn mấy môn xã hội mà trước nay đều cho là vớ vẩn.

Lạ một điều, chẳng có thầy cô xã hội nào bắt ép tôi cả, tôi học vì muốn được gần gũi hơn với cái cô dạy môn tự nhiên thôi.

Với lại thi Olympic Toán phải tới học Toán, chứ chả thể nào học môn khác, mất cái mặt lắm!

Phóng xe đến trường sớm hơn một chút, tôi vào lớp định bảo thằng Cẩn cùng ra cantin mua cái gì ăn chung thì thằng ôn đó chưa tới, đành đi một mình.

Đang lững thững cầm chai nước suối vừa mua, tự dưng tới lớp lại thấy một đám đứng túm tụm lại.

Mà nhìn quanh không chỉ lớp tôi, bên A2 và mấy anh chị lớp 11 dãy bên kia cũng có vài đám đứng, nữ nhiều hơn nam.

Tất cả dường như hướng vào phòng giáo viên, và ngộ thay cũng có vô số giáo viên cũng đang đứng đó.

Hầu như đều với vẻ mặt lo lắng lắm.

– Ê, cái gì trong phòng giáo viên vậy – Tôi khều khều vai nhỏ Tiên.

– Nãy cô Yến bị xỉu đó – Nhỏ Nguyệt đứng đó nói giọng run run.

– Ừ, dòm mặt xanh lét à – Nhỏ Tiên lúc này mới tiếp lời.

– Gì? Tụi mày giỡn hả? Đừng có… – Chai nước trên tay tôi không hiểu sao có lực hút Trái đất lớn quá hay sao mà rơi cái độp xuống đất, cùng lúc đó lại thấy cô Phương đứng xen lẫn chỗ các thầy cô.

– Ai xạo mày làm gì, thầy Minh vừa bế cô lên xe thầy Khoa chở đi tức thì kìa (Thầy Khoa là Phó hiệu trưởng trường tôi và cũng hay đi làm bằng xe hơi).

– Hình như cô Hoài chạy theo nữa.

– Ừ, không biết cô Yến có bị gì không?

Nói rồi chúng nó nhìn xa xăm, còn tôi? Mợ, sao mà bên ngực trái hơi nhói vầy nè.


Lụm chai nước lên, tôi bước vào lớp như chẳng muốn nán ở ngoài thêm bất cứ giây phút nào.
Reng – Reng
Cô sao vậy nhỉ? Làm gì mà xỉu dữ vậy chứ? Đó giờ có bao giờ thấy tình trạng này đâu chứ, do ăn không đủ chất hay tuột canxi.

Tôi thở hắt ra chẳng muốn làm quái gì nữa.

– Nguyên! Đứng lên, vô học rồi.

– Nhỏ Tiên kéo tay tôi dậy, lúc này mới ý thức được là đã vô tiết, và người đứng trên bục giảng kia là cô Phương chứ không ai khác.

Vài phút sau:

– Nguyên, làm gì ngồi ngay đơ vậy, cô Phương nhìn mày kìa – Nhỏ Tiên lại nhắc, giọng khó chịu hẳn lên.

– Ờ, không sao – Tôi bừng tỉnh và ngó lên.

Đau đớn thay cô Phương vẫn còn quan sát hành động của tôi nên đành… rụt cổ xuống mà trốn sau lưng thằng Cẩn.



Chiều hôm ấy, trường tôi có thông lệ: Thứ 5 hàng tuần chỉ có 2 tiết, 3 tiết sau dành cho 1 tuần họp Hội đồng, 3 tuần còn lại trong tháng cho các thầy cô họp các Tổ với nhau (Như tổ Toán – Lý, Tổ Văn…) Và học sinh lớp nào có giờ Thao giảng dự giờ sẽ phải ở lại.

Điều này được cho là khá hợp lý với cả giáo viên và học sinh.

Và hôm ấy do được về sớm nên cũng sẽ phải đi học sớm nhà cô Phương theo lịch từ 5h đến 9h tối.

Ôi, phê lòi…

Tuy nhiên đó là ý định hồi tối qua, vui cũng vui tới sáng nay thôi, chứ trưa thấy cô Yến bị thế thì lòng tôi đúng là không yên được.

– Hôm nay em làm gì mà ngẩn ngơ trong giờ học vậy? – Sau khi quăng ra cho tôi một mớ bài thì cô Phương lấy ghế ngồi kế bên và chống cằm nhìn tôi không chớp mắt.

– Dạ? Đâu có gì đâu cô – Tôi chối phắt và cắm “face” và “book”.

– Còn muốn tránh né cô nữa chứ!

– Uầy, làm gì có, cô cứ nghĩ thế – Quay qua bắt gặp ánh mắt của cô giáo, tôi chợt cảm thấy mất bình tĩnh liền quay lại dán mắt vô tập.

– Muốn biết tình hình cô Yến phải không? – Lâu thật lâu, cô giáo nhẹ nhàng lên tiếng mà tôi nghe cứ như sấm chớp quánh đì đoàng bên tai.


– Em không phải là đứa nhiều chuyện – Tôi có tỏ ra điềm tĩnh hết mức có thể.

Tuyệt nhiên không dám quay qua nhìn cô.

– Nhưng em có muốn nghe không?

– Nếu cô muốn thì cứ kể đi! – Tôi cúi xuống viết.

– Cô Yến bị thiếu máu, nghe thầy Khoa chiều này về trường thuật lại là bác sĩ nói chị ấy bị suy nhược nên mới xỉu như vậy.

Thở dài trong tâm tưởng, làm gì mà lại suy nhược thế không biết.

– Ừm! Dạ…

– Dửng dưng quá ha?! – Cô Phương bắt đầu lên giọng.

– Thế cô muốn em phải làm thế nào đây? – Tôi ngừng viết, quay qua nhìn cô giáo.

– Trong lúc mê man, chị ấy còn gọi tên một người… – Cô bỏ lửng câu, nhưng cũng đủ 60% là tôi biết người đó là ai rồi.

– …

– Muốn biết người đó là ai không?

– … – Khỏi nói cũng biết ai…

– Không muốn biết người đó là ai à? – Cô không từ bỏ, cũng như chẳng chịu cho tôi bất cứ cơ hội nào để yên thân.

Tôi bất giác quay qua nhìn cô, đôi mắt của cô vẫn rất đẹp, rất sắc sảo.

Đôi mắt làm tôi luôn say lắm, kể cả bây giờ.

Nhưng tự dưng sao thấy cay đắng quá.

Dù biết khả năng khá cao là cô Yến sẽ gọi tên tôi, tôi biết, nhưng có cần cô giáo nhà tôi phải làm vậy không? Cô cứ xoáy vào nhằm mục đích gì cơ chứ???


Im lặng một hồi, cô Phương cũng chẳng thiết hỏi gì thêm, tôi xếp tập vào cặp, xếp sách đẩy đẩy lại gần cô hơn.

Đá cái ghế trở lại nguyên xi cái nơi mà nó đã đến.

– Dạ cô em về, hôm nay em mệt! – Tôi lấy lý do y hệt 2 cô và lúc đó tôi mới hiểu lý do lúc trước hai người ấy làm như vậy.

– Tại sao em lại không muốn nghe hết?! – Giọng cô lại dấy lên sự tra khảo cho đến cùng.

– Dạ cô em muốn về!

– Cô nghĩ thứ 7 em khỏi đến – Cô không thèm nhìn cái bản mặt tôi nữa.

– Em muốn đến – Tôi kiên quyết.

– Cô cũng sẽ không có ở nhà đâu!

– Em cũng sẽ đến, em sẽ đợi cô về!

Nói rồi tôi bước ra dắt xe về hệt như hôm nọ, cũng đóng cổng, cũng khóa chốt trong, và nhìn vào căn nhà với những ánh đèn sáng ấy, tôi không khỏi thở dài buồn bã.

Đạp xe đến nhà còn cách cổng chừng 5, 6 mét gì đó, tôi quyết quanh đầu xe lại, không phải đến xin lỗi cô Phương… Mà là đến trước cổng nhà cô Yến.

Ừ thì ai chửi gì tôi cũng nhận, ừ thì tôi khốn nạn, tôi đạo đức giả.

Nhưng chỉ mong cô có nhà, họa may thấy cô được cũng mừng lắm rồi.

Hôm ấy trời đầy sao, và tôi đứng trước cổng sắt một lúc lâu vì trong nhà có ánh đèn đằng sau.

Mãi tầm nửa tiếng sau thấy cô bước chầm chậm từ phòng ngủ lên phòng khách.

Đứng nhìn xa nên tôi cũng không rõ mặt cô thế nào nhưng nhìn tướng đi thì biết cô mệt lắm.

Giờ sao? Vô hay về?

Nhưng không muốn cũng phải vô, vì đơn giản… bị phát hiện.

– Ủa, em là ai? Sao đứng trước cổng đây? – Nghe tiếng gọi, tôi giật mình quay lại thì thấy cô Hoài đang đứng đó, tay cầm cà mên, chắc là nấu gì đó cho cô Yến rồi mang đến đây.

(Tôi biết cô sở dĩ thời gian học ở nhà cô Yến cũng đã thấy cô đến mấy lần, hình như đưa đồ rồi đi ngay).

– Dạ… Em… Em là học trò của cô Yến.

– Tôi gãi đầu.

– Vậy sao không vào? Lo cho cô Yến phải không? – Cô cười hiền rồi tay luồn tay mở khóa trong, vừa đẩy xe vào vừa… – Yến ơi, học trò tới thăm nè!


Ôi đệch, khổ cái thân già của tôi.

Đứng tần ngần ở cửa vài giây thì cô Yến bước ra thềm ba, cũng hơi ngạc nhiên khi thấy tôi và lại làm bộ mặt lãnh đạm ngay sau đó.

Đẩy xe vào rồi đóng cổng, tôi rón rén bước lên thềm ba hệt như thằng đang đi ăn trộm, cô và cô Hoài thì đã vào nhà từ cái đời cố lũy nào rồi.

Ngồi xuống ghế đối diện, cả hai vẫn chẳng nói lời nào, cô Hoài thì cứ chốc chốc lại bóp tay bóp chân ra chiều lo lắng.

Mặt cô giáo lúc này đúng là hóc hác hẳn.

Nhìn mà nhói lòng.

Cô đã tự hành hạ kiểu gì mà đến mức này vậy?!

– Không sao mà, mình chỉ cảm nhẹ thôi.

– Cô cười hiền với cô Hoài, nụ cười xuống sắc thấy rõ.

– Ở đó mà không sao, thử xỉu thêm lần nữa là biết tay mình.

Nói rồi cô Hoài cầm cà mên xuống dưới bếp, chắc là để hâm lại hay đổ ra tô gì đó, tôi thấy cũng hơi lâu.

Tất nhiên tôi phải ngồi trông đứng trông ngồi cô Hoài đi lên đây dùm cái chứ cái không khí có 2 người, mà người này lừ mắt nhìn người kia, có khi liếc phát sắc lẻm thì ai mà chịu cho nổi chứ.

Trong không gian rộng rãi của phòng khách, hầu như đều chứa những gam màu trắng thanh tao, từ tường đến bộ bàn ghế salon, rồi cả cái tivi cũng đều màu trắng cả.

Nhưng người cô mà yêu rất yêu quý mặt thì xanh xao, còn môi thì trắng bệt.

Lúc đó tôi thấy… Tội của tôi lớn lắm.

Lớn lắm lắm!

Khi cô Hoài bưng tô cháo lên thì tôi nghĩ đến lúc mình cũng nên về, có người chăm sóc cho cô cũng tốt rồi, tôi cũng nhẹ lòng đi phần nào.

Dù chẳng nói lời nào với nhau, nhưng cũng đã yên tâm vì chắc vài ngày nữa cô cũng sẽ hồi phục lại bình thường.

Chào 2 cô, tôi cười gượng khi cô Hoài cứ bảo ở lại chơi, đừng có ngại.

Nhưng tôi cứ theo cái kiểu gật đầu rồi chào nên cô cũng thua.

Còn cô Yến chẳng nói lời nào, cho đến khi tôi gật đầu mà mắt hướng về cô thì hình như cô có gật nhẹ đáp lễ.

Đêm đó tôi không ngủ được và sáng lại biến thành panda chính hiệu con nai vàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận