Nhiều khi nghĩ mình cũng muôn phần khốn đốn với 2 người cô này.
Giờ tôi phải làm gì đây?
Đã quyết học Toán thì phải theo đến cùng, mặc cho cô Phương đang sùng máu vụ tôi vô lễ tối qua, dễ gì bỏ qua cho tôi được.
Chắc là sẽ kiếm cớ mà hành hạ tiếp đây.
Sao cũng được, làm quái gì cũng cute hết mà.
Nhưng có một chuyện, tại sao cô lại phản ứng một cách gay gắt việc cô Yến đã gọi tên ai khi mê man chứ.
Giả sử là tôi thật đi, vậy là cô ghen à? Nhưng chắc gì cô đã thích tôi mà ghen chứ? Vậy là cô lên án mối tình cô trò được dựng lên mơ hồ trong thời gian qua giữa tôi và cô Yến.
Uầy, nhưng hơi đâu mà chú ý đến những tiểu tiết đó nếu không quan tâm?!
Suy nghĩ cả sáng thêm hôm qua thức gần như trắng đêm, tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào chả hay.
Đến lúc dậy nhìn đồng hồ đã 11 giờ kém.
Cũng may, không như đợt trước.
Hâm đồ ăn mà mẹ đã nấu lúc sáng, tôi ngồi nhai mấy hột cho có sức mà đi học.
Và hôm nay tôi lại gặp cô Phương, muốn tránh cũng không được khi cả tuần học Toán cô hết 8 tiết chia ra 4 ngày.
Thêm tiết chủ nhiệm cuối tuần với 2 tiết Sinh hoạt chủ nhiệm ở 2 ngày còn lại thì nói chung cả tuần ngày nào cũng gặp.
À, thêm tiết chào cờ thứ 4 hàng tuần nữa, vậy là thứ 4 gặp tận 2 lần.
Nhưng hiện giờ thì cái sự gặp đó lại làm tôi e ngại vô cùng.
Vì cô giáo nhà tôi đang giận thật rồi.
Trong suốt 2 tiết, một lần liếc tôi cũng không có, trong tâm tưởng của cô hầu như không có chữ Nguyên tồn tại.
Đi vòng vòng lớp chỉ đi đến bàn nhỏ Nhung rồi quay lên, chưa bước đến bàn thằng Cẩn thì huống gì bàn tôi.
Đến cả nhỏ Tiên cũng thắc mắc là sao bài khó vậy cũng bắt thằng Khải lên làm rồi hướng dẫn nó từng li từng tí, trong khi dòm đến mặt tôi một cái.
Tất nhiên tôi chỉ cười trừ với ánh mắt tò mò của nhỏ chứ biết giải thích sao giờ.
Người ta thường bảo (cái này thằng Cẩn nói) rằng khi con gái giận, chỉ cần cho kẹo là vui ngay.
Nhưng đời nào thằng Nguyên 16 tuổi biết cái chữ kẹo ấy để trong cả 101 dấu ngoặc kép, lúc đó tôi ngây thơ tợn các bác ạ! Cứ nghĩ hễ con gái là hảo ngọt theo nghĩa đen thôi.
Tối đó đi học ở Trung tâm về, nghĩ nghĩ nên ghé tiệm mua luôn để mai quên lại mệt.
Nhưng trời xui đất khiến thế nào tôi chẳng biết lựa kẹo gì cho hợp với “người đang giận”.
Vậy là gọi cho thằng Cẩn bằng con dế mới tậu:
– Cẩn hả? Tao nè!
– Nguyên à? Thằng cờ hó, số nào nữa đây?
– Của tao chứ ai.
Tao hỏi mày cái này nha!
– Ờ, nhanh!
– Mợ! Thường thì mày mua kẹo cho con Thanh á, mày chọn loại nào? Ở đây nhiều quá – Tôi nhìn vào mớ kẹo trong quán tạp hóa lớn nhất trong chợ.
– Kẹo gì, ghệ tao nó đâu thích ăn kẹo, mày điên à?
– Thì hôm trước mày bảo gì mà khi ghệ giận thì cho kẹo là hết giận liền gì đó! – Tôi nhắc lại, tự dưng có linh cảm là sẽ bị chửi.
Và tôi ăn chửi thật.
– Nguyên, tao biết mày đã lâu, chúng ta chơi với nhau bao nhiêu năm rồi? – Nó hỏi giọng tỉnh bơ.
– Ờ thì tính luôn năm nay là 5 năm rồi – Tôi ngây thơ đáp.
– Bờ mờ thằng ngu, mày làm ơn mày lấy một miếng chất xám ở môn Toán hay Lý của mày ra dùm tao cái.
Sao nay chậm tiêu quá vậy hả, tao nói kẹo… ở đây là lấy lòng nó, làm cho nó vui, giống như nó ăn kẹo thấy ngọt vậy đó.
Thằng ngu này, mày có đây là tao bửa cái đầu mày ra rồi!!!
Và Cẩn nhà ta đã rất bất mãn mà cúp điện thoại cái cụp.
Chắc nó sợ máu dồn lên tới não.
Tiu nghỉu dắt xe về nhà, tôi đóng cửa phòng lại và tự kiểm điểm.
Bờ mờ công nhận mình ngu ác, nghĩ những chuyện không giống ai, có khi ngu hơn cả thằng nhóc tiểu học…
Sau này khi kể cái chuyện đáng mang nhục đó cho cô giáo nghe thì tôi thiếu điều đã bỏ về luôn vì cái tràn cười không thể tàn nhẫn hơn của cô.
Mặc dù là cười đẹp đó, rất muốn nhìn ngắm đó.
Mà càng cười lại càng thêm nhục, nhục không biết để đâu cho hết.
Nhưng đó là chuyện của tương lai, còn giờ thì… vẫn đang bị giận lắm các bác ạ!
Nhưng ngồi tịnh tâm chưa bao lâu thì thằng Cẩn gọi lại.
– Alo – Tôi giờ như thằng học trò vừa bị thầy trách phạt.
– Con trai, đừng nói với tao là… mày có ghệ rồi nha! – Giọng của nó tò mò hết sức.
– Uầy, mày điên à? Ai nói!?
– Tao nói, mày không qua mắt nổi bố đâu con.
Hôm trước gọi hỏi tao tin nhắn đầu tiên, giờ là vụ kẹo, rồi còn tậu luôn điện thoại.
Thằng này ngon!
– Mày chỉ khéo tưởng tượng – Tôi tiếp tục chống chế.
– Mày đừng giấu tao, tao biết tỏng.
Á à, ra là như thế nên mới không ngó tới con A3 chứ gì?!
– Là con nào mậy!? – Tôi tròn mắt hỏi, có quen con nào bên A3 đâu trời.
– Con nhỏ hôm trước tao khen nó đẹp đó.
Đẹp hơn cả cô Phương.
– Rồi sao? Có gì hot? – Tôi đâm quạu mà gằn từng chữ.
– Thì thằng Khôi nó thấy rồi, mê tít luôn.
Mấy nay mày như thằng trên trời rớt xuống nên tao đâu nói làm gì.
– Rồi giờ thằng Khôi cua nhỏ đó à?!
– Ờ, trồng cây si em nó liền.
Tao phải bày mưu tính kế dần mới được – Đứng bên này tôi cũng đủ hình dung ra cái mặt của thằng Cẩn đang đê tiện hết sức.
– Ờ, còn gì nữa không? Tao tắt à?!
– Hầy!! Con trai, cua gái có gì cần giúp cứ nói bố, tao sẽ chỉ đường đi nước bước cho.
Xong rồi chỉ cần ra mắt nó với anh em là được.
– Ok ok, từ từ tao tính – Rồi tôi cúp máy cái rụp.
Nhìn vào màn hình đang sáng mà nguyền rủa thằng Cẩn: “Mày so sánh với ai cũng được, cấm mày đụng đến cô Phương, thằng cờ hó”.
Quăng điện thoại qua một bên tôi nằm phịch xuống và ngủ luôn.
…
Sáng thứ 7 thức dậy trong tâm trạng chẳng mấy tốt đẹp.
Nhìn đồng hồ là gần 8h, chắc cả nhà cũng đã đi làm đi học hết rồi.
Tôi bò dậy vệ sinh cá nhân xong xuống phòng khách, bật đĩa nhạc Quốc tế cổ điển rồi nằm trên võng nghe cho thư giãn đầu óc.
Nghĩ lại tối qua nhờ thằng Cẩn chửi một trận nên nên đầu óc tôi mới sáng ra được chút đỉnh, chứ mà ngơ ngơ ôm một mớ kẹo vô nhà cô Phương có nước sau này đừng hòng bước vô nhà cô nữa.
Biết đâu tôi còn chẳng có mặt mũi nào mà đến cũng nên.
Nhưng giờ cũng đã không còn mặt mũi nữa chứ là.
Hây dà dà..!
Thôi thì lấy cái này bù cái kia, giờ chuyện cũng đã lỡ rồi, cứ học hành cho tốt rồi tính sau, dù gì thì cô cấm tôi đến nhưng chẳng lẽ tối nay đành lòng đuổi thẳng cổ luôn.
Ráng lăn lết xin lỗi vậy.
Cơ mà cảm thấy tôi có lỗi với cô Phương một, thì với cô Yến là mười.
Nếu không có chuyện tôi chấp nhận đi học Lý, nếu tôi không hành động một cách điên rồ khi kéo cô xuống ngày hôm đó thì sẽ không bao giờ có chuyện cô trở nên thế này.
Cô à, em xin lỗi cô, nhiều lắm.
Trong cái đầu óc của thằng lớp 10 năm đó, cô Yến đối với tôi có một ân tình rất lớn trong chuyện học tập, cũng như tôi cũng đã nợ cô rất nhiều về mặt tình cảm.
Nhưng tôi giải quyết mọi việc đó vẻn vẹn trong câu nói: “Cô ơi, em sẽ trả hết món nợ này cho cô vào kiếp sau… Cô nhé! Lúc đó hãy tàn nhẫn với em hết mức có thể, em sẽ gánh hết, gánh hết tất cả”.
Nằm suy nghĩ lung tung một hồi, tôi lôi mớ bài tập Ngữ Văn ra mà làm, trả lời hết tất cả các câu hỏi, Công nghệ thì soạn bài trước, môn Sử thì học bài rã cả cổ họng mới được nửa bài, bờ mờ, hôm trước cô cho về học có hơn 1 trang mà giờ gần cả 5 trang thế này, lại khó học nữa chớ.
Mấy môn còn lại thì thôi, cứ từ từ tính đã.
Nhìn đồng hồ khi đóng cuốn tập sử là hơn 11 giờ tí, tôi lại tiếp tục cái công việc hằng ngày là hâm thức ăn xong chiên một trứng vịt cho nóng rồi ngồi nhơi cơm.
Rồi cũng phải lết đến trường.
Rồi cũng phải ngồi nhìn cái cảnh cô Phương bơ đẹp trong tiết Sinh hoạt cuối tuần.
Tự nhiên lúc đó tôi lại muốn đi học muộn, để có cớ lên đứng như tượng trên đó, dù nghe cô chửi cũng được, tức là có dòm đến cái bản mặt của tôi, chứ mà thế này mãi thì chết mất.
Vừa nghĩ đến đó, tôi nằm bẹp xuống bàn luôn.
– Nguyên nếu bệnh thì cô cho về sớm – Một giọng nói quen thuộc… À không, phải nói là giọng nói tôi vô cùng mong đợi vang lên.
Tuy vẫn còn cứng lắm, không dịu dàng như xưa…
– Dạ, em không sao – Tôi đứng bật lên và trả lời như con robot đã được lập trình sẵn, mặt thì hớn hở như mới đào được kho vàng.
Tụi trong lớp thì vô số đứa quay lại nhìn cái bản mặt của tôi lúc đó.
Chắc tụi nó tự hỏi khi nãy vừa mệt (theo lời cô nói) mà giờ đã phỡn thế này.
Ôi, cóc quan tâm đến chúng mày đang nghĩ quái gì.
Chiều đó, tôi đạp xe về trong tâm trạng không có gì là vui hơn.
Dù biết cô vẫn còn giận nhưng không đến nỗi nào quên luôn cái thằng học trò này.
Nhưng đang ngồi buông lời ong bướm khen tài nấu nướng của mẹ thì những tiếng mưa lắc rắc trên mái nhà cạnh bên vang lên.
Tiếp đến là tiếng gió thổi mạnh, rồi cơn mưa ào tới, cuốn trôi niềm phấn khởi, những hy vọng dần vơi.
– Nguyên! Con làm gì mà đứng ở ngoài hiên hoài vậy?
– Con phải đi học, 6h rồi – Tôi đứng nhìn những hạt mưa cứ vô tình mà rơi xuống, cứ như nó đang trêu rằng: “Tao không có tạnh đâu, mày đừng có mong”.
Bờ mờ!
– Trời mưa giông vầy nghỉ bữa đi con, rồi mẹ gọi điện xin cô.
– Mẹ tôi cũng đứng ở cửa trông ra.
– Thôi, con phải đi học, cho con mượn cái áo mưa nha – Tôi đi vào nhà lấy xe.
– Nguyên!! Có nghe mẹ nói không, để mẹ xin cô! – Mẹ tôi gằng giọng.
Xong, đừng có hòng mà xách xe ra được khỏi cái cửa chứ đừng nói là ra khỏi nhà.
Nhưng tôi cũng không muốn mẹ gọi xin cô làm gì, chắc gì cô đã muốn tôi tới chứ?!
Ngồi bẹp xuống thềm ba giơ tay ra hứng những giọt mưa lạnh lẽo, tôi nhớ cô Phương nhiều lắm, mới khi chiều còn gặp đây, còn không thèm nhìn tới cái mặt, rồi câu nói như cứu sống cả linh hồn.
Cô đúng là có năng lực khiến cuộc đời tôi “Lên voi xuống chó” mà.
Cô ơi, cô đang làm gì vậy? Có nhà không? Có đang ngắm mưa cùng với em không?