Cô Giáo Chủ Nhiệm


Nhiều khi tôi chợt có cái cảm giác mình đang sống trên mây và hoạt động lại giống người thường.

Vì sao? Tôi thích cô giáo, muốn cưa đổ cô giáo, nhưng tâm niệm là thế chứ tôi cũng chẳng biết biến nó thành hành động như thế nào.

Vì cô Phương không hề rõ ràng với tôi.

Cô ghét tôi? Không, ngược lại đằng khác.

Nhưng đó có phải là tình cảm lứa đôi hay chỉ là tình thầy trò? Tôi không phân biệt được vì ngoài cô Yến ra, cấp 2 thiếu gì thầy cô thương tôi (tôi tuyệt không nịnh đầm nhé, do học lực và chắc cái mặt, lúc nào mẹ cũng bảo cái mặt tôi ai nhìn vô cũng cưng mà).
Rồi thì thời gian cũng trôi qua, tất cả mọi thứ vẫn theo cái guồng hoạt động bình thường của nó.

Khi thầy cô thông báo lần lượt thông báo về những bài kiểm tra một tiết mà chúng tôi vẫn thường gọi là thi giữa kỳ, thì chúng bạn mới nháo lên mà đòi học nhóm từa lưa.

Nói chung tôi không quan trọng mấy bài kiểm này lắm.

Cũng như bình thường, học bài ngày hôm trước, hôm sau xách mông đi kiểm tra thôi, ngoại trừ một điều là cô Yến đã phán một câu xanh rờn khi chúng tôi hỏi đến đề cương ôn:

– 2 Từ thôi: Học hết!

Và đó cũng là cái ngòi châm để khắp tất cả các ngõ ngách bàn học của 10A1 đều đồng thanh la làng, trừ tôi ra, vì chả sao, tôi vốn nắm lý thuyết Lý hơi bị vững.

Nhưng đó là viễn cảnh tươi đẹp mà tôi vạch ra thôi, chứ mà đi học một mình với bà cô siêu hắc ám dạy Toán kiêm gia sư toàn quyền mọi môn thì… Tôi đâm quíu càng ngay.

Tất nhiên “gia sư” của tôi không đến nhà tôi rồi, sướng lắm cơ, ngồi nhịp giò rồi chờ tôi dẫn xác đến.

– Sao khi nãy em cười ghê quá vậy? – Cô lại quay qua nhìn khi ngồi sát rạt nhau, bờ mờ, cỡ mà tôi vươn người qua tí thôi là mũi chạm mũi và… Rồi.

– Có gì đâu? – Tôi chối.

Thật ra hôm nay thứ 5, tất nhiên là cô vừa dạy tôi 2 tiết trên lớp xong.

Nhưng chả hiểu sao khi nhìn cô tôi lại nhớ lại câu “Tôi chưa có người yêu!” Của cô.

Quái gì thế nhỉ? Đẹp cỡ này mà chưa có người yêu, kiêu quá chăng? Mấy ông nội kia không cua nổi thì mình sao trời?! Tôi tự đặt ra một số ông ra rồi so sánh tương quan lực lượng.

Người ta bảo: Nhất cự li, nhì tốc độ (cái này thằng Cẩn nói với thằng Khôi, tôi nghe lỏm) mà tôi đã có cự li quá chuẩn, còn tốc độ? Phải chăng còn chậm hả ta?

Nghĩ hoài không thông, tôi đâm ra đực mặt, mà cái chuyện này thì cô biết tỏng, cứ thế ngồi trên bàn giáo viên mà nhướng mắt nhìn tôi thôi.

Đến khi tôi hoàn hồn thì bà cô hắc ám đó đã nhìn thôi bằng con mắt tia lửa đạn luôn rồi.

Và tôi lại “núp” sau lưng thằng Cẩn.

Trở lại khoảng thời gian 5h chiều.

– Xạo, cô thấy mặt em phê lắm kìa – Cô giáo vẫn không tha.

– Uầy, lúc đó mơ tới một nàng hắc ám.

– Tôi vừa nói vừa chúi mũi làm bài… vừa không quên nhìn bí mật.

Đẩy nhanh tốc độ, nhanh nào!!!

– Tơ tưởng hả? Mới lớp 10 nha, không được yêu đương nhăng nhít – Cô giáo trừng mắt.

– Ớ, vậy lớp 11 được hả cô?

– Thôi mệt, làm bài dùm tui đi ông tướng.

Mà làm nhanh từ giờ đến thứ 7 phải làm hết chương Hệ bất phương trình bậc 2 đó.

– Ủa chứ chủ nhật mình làm gì tiếp?! Hết chương trình lớp 10 luôn rồi – Tôi thiếu điều muốn trợn trắng con mắt, bờ mờ, bài tập thì khó như điên ấy, nhanh nhanh cái qué gì… Mà ý cô tiếp theo sẽ làm gì… Nếu tôi không lầm thì…


– Cô ôn bài cho em mấy môn xã hội, dòm tướng em là chưa học bài đúng không?!

– Ớ!!!

– Biết mà, cô hiểu em lắm.

Liệu hồn đó!?

Không cô ơi, em không có bất ngờ vụ cô biết em không học bài đâu, mà là vì… sao cô đa chức năng vợi hả cô???



Ngồi phỡn thêm nửa tiếng thì cô giáo bắt đầu lượn đi xuống bếp, tôi thì chẳng biết cô làm gì ở dưới mà lâu quá chừng, nhưng sau khi nghe tiếng xèo xèo là hiểu, đang nấu ăn rồi.

Bình sinh, tôi là kẻ không tham ăn cũng không tham phú quý, bằng lòng với những gì mình đang có, đó là Trần Hoàng Nguyên.

Tuy nhiên nếu thức ăn nó dưng tận họng thì tất nhiên làm sao chối từ được, và hôm nay cô giáo chơi ác hơn cả những gì loài người có thể nghĩ đến, cô không dưng thức ăn tới họng tôi mà dưng mùi thơm tới mũi của tôi.

Các bác cứ nghĩ đến cái việc mà cả nhà bác đang ngồi ăn cơm quay quần, mùi thức ăn bốc lên sực nức cái mũi, ngửi thôi đã phát điên rồi.

Thêm cái bụng nó réo ầm ĩ, à, khi nãy tôi ăn lẹ có chén cơm rồi chạy đi học luôn á mà, coi như chưa ăn đi.

Không thể tin nổi, cô giáo tính đầu độc tôi bằng cái mùi thịt kho này.

Làm sao đây, ăn chực? Mẹ tôi từ xưa đã cấm chuyện: Đến nhà người khác chơi thì không bao giờ được cho mình cái quyền nán lại khi người ta dọn cơm.

Biết bao nhiêu lần anh em nhà tôi đều lâm vào cái cảnh đang chơi vui phải nhảy tót về vì nhà bạn mắc ăn, dù ba mẹ chúng nó có mời cỡ nào, hay bảo kê thế nào đi chăng nữa.

Nhưng giờ thì sao tót về đây trời, chẳng lẽ có chuyện cô ăn cơm thôi mà cũng phải về, chắc đây là trường hợp đặc biệt.

Thú thật một điều là… Đói meo râu rồi.

“Tâm an vạn sự an, tâm bình thế giới bình”

“Tâm an vạn sự an, tâm bình thế giới bình”

“Tâm an vạn sự an, tâm bình thế giới bình”

Tôi hiện tại còn hơn cả Đường Tăng đi thỉnh kinh gặp Yêu Nữ dụ hoặc, cả về nhan sắc không ai sánh bằng đến cái khoảng nấu nướng, à mà khoan, lỡ cô nấu thơm thì thơm vậy chứ ai biết được có ngon không?! Nhưng mà đói!!!

Niệm kinh cho đã, tôi quay sang chúi mũi vô mớ bài tập mà cô giao, lấy cái câu khi nãy của cô làm tiền đề, ráng xử nhanh cái đống này.

Nhưng giờ ngồi ở trong cái phòng mát lạnh mà còn hơn cả ngồi trên lửa nữa là sao vầy nè trời!!!

– Ê! – Cô giáo thò đầu vào.

– Dà… Dạ? – Tôi ngước đầu lên, mời ăn à?

– Nghe thơm không? – Cô nháy mắt, ôi, xinh đáo để luôn trời ơi.

– Bì… Bình thường – Tôi cúi cúi xuống.

– Thiệt không đó, ai chứ em thì hay dối lòng lắm!

– Thiệt mà, thấy… Bình thường thôi.

– Vậy thôi, tính rủ xuống ăn mà làm cái thái độ không ưa!

– …

– Cơm hôm nay sao tự dưng mình nấu nhiều thật nhỉ? – Lại trêu đểu nhau.


– … Tôi ngước lên nhưng không thấy cô giáo đâu cả, thở dài một phát, hic, xoa xoa cái bụng, đói quá đi thôi.

Tự dưng cánh cửa phòng mở ra cái xoẹt, hình như cô giáo vẫn đứng ngay cái cửa nhưng khi nãy tôi không thấy là vì đã rụt đầu lại.

– Hì hì, xuống ăn với cô đi, đừng có ngại!

– Em đâu ngại đâu.

Em không đói.

– Xuống ăn đi, bụng réo rồi kìa – Cô nhìn tôi với ánh mắt hiện lên dòng chữ “Biết tỏng nhà mi đang đói nhé!”

Bất giác tôi ôm ôm bụng rồi dòm xuống cứ như kiểm tra xem nó có phản chủ hay không thì…

– Ha ha, biết mà, thôi xuống ăn nào – Cô giơ cái giá (tiếng địa phương, còn toàn dân là cái vá) lên quắc quắc tôi.

Lạy chúa, thì ra bụng tôi đâu có reo, chỉ là cô giáo đánh đòn tâm lý thả lưới và con cá mang tên Nguyên ngoãy đuôi chui tọt vào mà chả biết gì sất.

Thế là tôi đứng dậy chực đi, nhưng chựng lại ngay sau đó.

Vâng, tôi đang đứng và vài phút trước vô tình đá phải cái cặp, điều đó là chuyện bình thường nếu không phải cái con dế chết tiệt cứ vô tư mà bay ra hệt như cái hộp quà lần trước của cô Yến vậy.

Thế là vỏ một đằng, nắp sau một nẻo, còn cái cục pin thì phát ra cái thứ âm thanh to nhất khi chạm đất.

Bờ mờ cái thân già của tôi.

Và tiếc rằng cô vẫn nghe thấy, nói đúng hơn là đang đi mà khựng lại rồi vểnh tai lên nghe.

– Gì đó Nguyên?

– Dạ? À thì…

– Xài điện thoại luôn nha – Cô dòm xuống cái điện thoại giờ đã thành 3 mảnh và nheo mắt nhìn tôi mà dò xét, dò quái gì chứ trời.

– Dà… Dạ! – Lại lắp bắp, hic!

– Thôi nhặt lên đi rồi xuống ăn.

– Cô nói rồi đi xuống, bỏ tôi tiu nghỉu đứng đó xớ rớ… Uầy, mày giết tao rồi điện thoại thần thánh ơi.

Từ nhỏ đến lớn, ngoài mẹ ra, tôi luôn thần tượng các dì bên ngoại.

Đơn giản vì mẹ tôi nấu ăn ngon kinh khủng như vậy nhưng cũng tự nhận mình là nấu ăn thuộc hàng bét khi về ngoại.

Sự thật đã được chứng minh mỗi lần Lễ Tết hay có đám giỗ là mẹ tôi chỉ được chân nhặt rau.

Ôi thôi, đầu bếp chính nhà tôi đấy!!

Và hôm nay, tôi ngồi đây, cũng xuýt xoa khen ngon, tức là buông lời ong bướm hệt như nhưng bữa cơm gia đình khi mẹ hỏi mẹ nấu ngon không.

Mỗi lần vậy thì ba cha con từng người trả lời xếp thứ tự từ thằng nhỏ nhất đến… Người lớn nhất.

Nhưng ở đây, ngay lúc này có mình tôi thôi, mà tôi cũng… Khen lấy khen để.

– Thịt kho ngon không?

– Ngon cô!

– Cái món này cô xào ăn nghe được không? – Cô chỉ vô dĩa bò xà dưa chuột.


– Dạ, ngon hết xảy!

– Thế canh cô nấu ăn ngon không? – Cô chống cằm cười, trên môi hẳn một nụ cười bí hiểm mà ngay lúc đó tôi chả hiểu.

– Ngon…… – Nhưng giây sau tôi hiểu rồi.

Mợ bà, chưa đụng vô món canh mà đã ngon ngon cái gì không biết!

Vậy là trong khi tôi cứng đơ cái miệng thì cô giáo lại cười tít mắt, cá là đang nhún chân ở dưới bàn vì thấy người cô không ngồi yên, chắc khoái lắm khi đang chơi tôi một mẻ đây mà.

Thật là… Muốn cắn cái môi vài phát cho bỏ tật khoái chọc nhau…

Và suốt bữa ăn đó tôi dù đói rã ruột cũng phải ăn từ tốn chậm rãi, đã đời trời đất chưa hết chén cơm.

Nghĩ sao mà cứ láo liên con mắt nhìn từng cử chỉ của cô, trong khi cô thì hình như chơi tôi được một mẻ nên chẳng buồn giỡn nữa mà ngồi ăn bình thường.

Sau bữa cơm, tôi lại đi lên làm bài.

Các bác đừng nghĩ tôi vô trách nhiệm nhé, đã đề nghị là rửa chén cho nhưng cô cứ khăng khăng không chịu.

– Thôi, em rửa rồi lỡ dơ cô ăn đau bụng sao? Lên đi.

– Cô giáo giật miếng rửa chén trên tay tôi.

– Cô nghĩ sao vậy, em đã rửa chén từ hồi lớp 7 đó.

– Ồ, vậy là đã nhập môn được 3 năm – Cô gật gù.

– Uầy, đưa em – Tôi chồm người qua giật lại miếng rửa chén.

– Không mà… – Cô giáo giơ tay lên cao cộng thêm nhón chân hết cỡ.

– Đưa… Ớ, oái..!
Oạch
Nói thì ngại, chớ thật ra giờ người trên người dưới nữa rồi các bác ạ, mà hôm nay trời ưu ái lắm cơ, người trên lại là tôi mới oách, hế hế.

Thế là do sợ cô ngã đau lên tôi nhanh chóng đưa tay đỡ gáy cô, tay còn lại luồn qua giữa lưng.

Thế là 4 nắm nhìn nhau trào máu họng…

Thế là cơ thể chạm nhau…

Thế là…
Bụp
– Làm gì cái mặt gian vậy hả, ngồi lên coi! – Cô giáo một tay đẩy mặt tôi ra, tay kia thì đẩy vai, dùng hết sức lật cái thằng oắt ở trê qua một bên.

Bờ mờ, đã làm quái gì đâu.

– Dạ… Dạ! – Tôi thả tay ra và bò dậy “chỉnh trang y phục”, không quên nhìn lén qua xem cô thế nào.

– Nặng chết được – Cô ngồi bật dậy và lia mắt qua bên cạnh nơi tôi đang ngồi, mặt thì đỏ như gấc luôn rồi – Đi lên, đồ phá bĩnh.

Tí nữa lên kiểm tra tập mà làm không hết chương cuối là chết với tui.

– Ớ… Gì kỳ vậy? Cô nói… Tới..!

– Không cần biết, lên nhanh..!!

– Dạ… dạ!! – Tôi phóng như tốc độ lên lửa, đến ghế ngồi xuống mà mặt vẫn còn nóng, tay vẫn run, vừa nghe tiếng lạch cạch và tiếng nước xối xuống ở phía nhà bếp.

Sau đó thì bà bác hắc ám lên với cái điệu như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Hic, cô nỡ rũ bỏ phút giây tươi đẹp hả cô? Nhưng về sau thì tôi lại biết cái gì cũng có nguyên do cả, và nguyên do… thì thôi sau này cho các bác biết cũng chưa muộn.

Hôm đấy tôi về nhà mà tâm trạng chả yên, vì hết trải qua cơn địa chấn rồi đến ác mộng với cô.

– Ba mẹ mới mua cho điện thoại à? – Bạn trẻ Phương đang ngồi kế bạn siêu trẻ Nguyên mà “hỏi thăm”

– Dạ… – Nhìn cái mặt cô là biết nói dối sẽ không qua khỏi kiếp nạn này rồi – Dạ em mua – Tôi cúi đầu thú tội.

– Tiền đâu mà mua, em là học sinh mà?

– Thì tiết kiệm mà cô.


– Thế mua làm gì?! – Còn hơn tù nhân bị dụng hình nữa.

– Thì có gì gọi – Vẫn cúi đầu.

– Cho ai?

– Cho gia đình cô – Tôi ngước lên.

– Em gọi cho gia đình cô làm gì? – Cô phì cười.

– Đâu… Ý của… Ý của em là..!

– Đùa thôi, theo cô thấy thì chẳng phải mua với mục đích đấy – Cô giáo nheo mắt.

– Chứ mua làm gì… – Tôi ngây ngô hỏi ngược.

– Hở, em mua mà? Sao cô biết!!!

– À quên, hề hề, tại bấn quá!

– Quên ngay cho tui đi nghe chưa? – Cô giáo cốc nhẹ đầu tôi hết mức, cứ như đang cốc… Yêu vợi.

– Dạ… Mà quên cái gì cô? – Tôi lại ngô nghê.

– Không có gì, mà số điện thoại là nhiêu đó?! – Cô nhước mắt dò hỏi.

– Chi… Chi vậy cô?

– Cho cô số có gì liên lạc chứ! Có khi gặp chuyện gấp cũng có thể báo để nghỉ học.

– À… Dạ… À mà sim nó hư rồi cô ơi.

– Bờ mờ, tôi nhớ đến cái vụ hôm trước, chết toi rồi, giờ mà sơ sẩy phát là đi ra đảo liền, ngay và lập tức.

– Ủa sao hư?

– Thì không gọi được, không nghe được, hôm trước mới bỏ vô thử mà không mần ăn gì được, mấy nay tính đi mua sim khác – Uầy, thông minh tuyệt đỉnh, mới đó đã nghĩ ra kế sách, hế hế.

– Vậy là bị khóa cuộc gọi à? Cứ cho số đi, để cô lấy điện thoại gọi thứ xem sao.

– Cô giáo rời khỏi ghế, đến cặp lấy điện thoại.

– Khỏi khỏi, hôm trước em thử máy với máy ba em rồi, không được cô – Đầu óc tôi lúc này đã lên mây luôn rồi các bác ạ!

– Thì cứ cho đi!! – Cô lấy điện thoại ra bấm bấm, chắc là mở nguồn.

Ôi đệch, làm gì bây giờ, không cho không được, mà cho cũng không xong, leo lên lưng cọp cha nó rồi…

Giờ sao?

Giờ sao?

À há…

1s… 2s… 3s… Cạch
– Gì vậy? – Cô giáo hãy còn đang cầm điện thoại.

– Bẻ sim.

– Gì? Em bị khùng hả? – Cô nghệt mặt ra.

– Chắc vậy, hề hề..! – Tôi cười, ôi đầu óc mình như nhảy ra ngoài ấy, tôi thở trong tâm can.

– Điên này, điên này! Lại làm trò vớ vẩn gì đây nên mới giấu chứ gì?! – Cô lại gần lấy cái điện thoại mà gõ lên đầu tôi mấy phát, cứ như gõ như vậy là tôi sẽ được đả thông kinh mạc mà khôn lên.

Tối hôm ấy, khi đã ngồi lên yên xe chuẩn bị phóng về sau buổi tối “đáng nhớ”, cô giáo còn chưa chịu tha, bảo từ giờ đến thứ 7 phải mua sim bỏ vào rồi báo cho cô biết số.

Lạy chúa, vậy là điều lành hay dữ đây?

Có điều… Hôm nay là thứ 5 ngày 12 các bác ạ, mai mới là thứ 6 ngày 13 mà, chẳng lẽ số tôi xui trước?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận