Cô Giáo Chủ Nhiệm


Sáng ngày hôm sau tôi bị cô ép học Văn đến lùng bùng cả đầu óc, không có cơ hội mở miệng dù rất muốn.
Và chiều thứ 4, sau khi xong 2 tiết Sinh hoạt ngoài giờ, câu chép phạt đã được bổ sung:

“Em xin hứa sẽ không gọi mày xưng tao.

Không gọi bạn là nó và không phát ngôn từ Đệch”

Ôi đê… Ôi đê… Nữ quyền lên ngôi.

Chế độ mẫu hệ tới nơi rồi.

Và đến ngày thứ 5, tôi được mở họng ra đòi lại quyền tự do dân chủ.

– Cô à!!

– Khỏi nói, nghe cái giọng là biết! – Cô giáo giơ tay lên “che” giữa 2 mặt ý như “miễn bàn”.

– Em lạy cô, cô bỏ cái sắc lệnh đó đi, tụi em chết đến nơi rồi cô ơi.

– Tôi làm mặt mếu như gần khóc vậy.

– Vậy mới tập được cách nói chuyện đàng hoàng chứ!

– … – Tự dưng nhớ đến vụ “thằng” tôi lại bật cười.

Thật chứ nói chuyện thế này trong lớp không sao, chứ ra ngoài là chúng nó sẽ nhìn tôi như thú mới xổng chuồng liền.

– Cười gì?!

– Đâu gì!!

– Nói mau, em cười gì đó?!

– Hầy, thì giờ tụi em phải chuyển sang kêu thằng này thằng nọ chứ đâu có dám đụng vô những từ… Đó đó nữa đâu.

– Ừ – Cô giáo ra chiều gật gù lắm mà chính tôi cũng ếu hiểu gì.

Vậy là đạo luật liên tiếp được bổ sung, trong chiều thứ 5 này:

‘Em xin hứa sẽ:

– Không được gọi mày xưng tao.


– Không được gọi bạn là nó, là thằng, là con.

– Không được phát ngôn từ Đệch’

Ôi, tôi đang sống ở đâu đây? Địa ngục hắc ám của xứ nào đây hả trời?! Tự dưng tôi rút ra một bài học: Gần cô… như gần cọp ấy!

Tất nhiên tôi biết cái vụ “thằng – con” là do tôi mà ra, và cũng đoán luôn được tôi là nguyên nhân chính mà cô ban hành cái luật giết người này, lỡ tụi trong lớp nó biết là tôi lãnh đủ.

Nhưng giờ cố gắng năn nỉ cũng vô phương mà.

Hic!

Điều tôi không ngờ đến nhất là cô đã biến những buổi ra chơi của lớp tôi thành những buổi học bài luôn.

Chúng nó không có siêng vậy đâu, chẳng qua không nói chuyện được với nhau nên mới ngồi lấy tập ra ôn thôi vì cũng ít đứa nào tót ra ngoài chơi với lớp khác lắm.



Hôm nay kiểm tra Sinh, và rất nhiều đứa trong lớp tôi đi sớm, trong đó có tôi.

Vừa ngồi xuống bàn, tôi nhìn thằng Cẩn trào máu họng khi nó đưa giấy xuống.

Cầm tờ giấy: “- Mày có đem cuốn sách Sinh không?!”

– Mắc gì phải viết vô giấy ba!? – Vừa nói tôi vừa mở cặp lấy sách.

Nó vừa tính phập một câu mà chợt nhớ lại, giật tờ giấy rồi cúi xuống bàn tôi viết viết:

– Cách này là hay nhất rồi, vừa không bị bắt vừa nói chuyện thoải mái.

Hồi nãy tao mượn cái sổ ghi của con Nguyệt, đến 25 sẹo rồi, 250 đó con.

Nhìn nó mà tôi thương cảm, ủa vậy tôi bao nhiêu ta?

– Ê Nguyệt, tui bao nhiêu sẹo rồi?! – Tôi la to lên bàn nhỏ ác ôn đó.

– À, ông á? Để tôi xem xem… Nguyên… Nguyên… Ông 17 sẹo rồi đó, phấn đấu đi.

– Haha – Thằng Cẩn khốn nạn dám cười đểu tôi.

– Thế tui nhiêu? – Khôi heo hào hứng.

– Ông hả? Ừ… 16 sẹo, thua ông Nguyên có 1 sẹo thôi.

San bằng tỉ số ngay á mà.

– Con nhỏ nói câu sực nức mùi banh bóng.

Thằng Khôi lúc này chỉ biết gãi đầu quằn quại rồi chúi mũi vô cuốn Sinh để tí kiểm tra ngay tiết đầu ngày thứ 6.

Nhưng đó cũng là cuộc đối thoại khiến lớp tôi nhao nhao lên.

Mai là thứ 7, cũng là ngày tổng kết rồi mà.

– Tui nhiêu rồi Nguyệt?!

– Bà hả? 2 gạch thôi.

– Vậy coi cho tui với Nguyệt?!

– Bà là 5, cứ kêu “thằng” riết thì cũng phải ghi thôi.

– Tại tui quen rồi bộ!

– Tập đi, thấy con Hoa không, có 1 gạch rồi tập… – Nhỏ Nguyệt chẳng thể nói gì nữa, nó bận chú ý đến tất cả mọi người đang nhìn nó với ánh mắt…

– Haha, dính chưởng nhé Nguyệt, mới kêu “con Hoa” xong, há há – Thằng Khải ra chiều vui thích tợn.

– Ơ…

– Hê hê, ghi vô đi chứ! Vậy mà nó cứ làm tàn – Thằng Cẩn nhịp đùi.

– Cẩn 2 sẹo tiếp, Nguyệt 1 sẹo, hic!

– Đệch!


– Cẩn 2 sẹo nữa!

Tôi nói thiệt chứ 4 sẹo của thằng Cẩn chẳng bõ bèn gì so với 1 gạch của nhỏ Nguyệt, haha, gái gài gái, cái gài này đáng ghi vô sử sách 10A1.

– Cẩn à, chia buồn cùng chú, chắc chú đã cán mốc 50 rồi chứ gì – Thằng Khôi thương tiếc.

– Tao táng à, biến lẹ!

– Hờ, thêm sẹo nữa! Chẵn 30!

Dòm cái mặt thằng nhỏ nghệch ra, lớp tôi đập bàn đạp ghế mà cười như được mùa, lớn nhất vẫn là thằng Khôi.

– Đệch, thằng khốn nạn, dám gài tao, cho mày nếm Như lôi thần chưởng nè con.

– Cẩn ta hùng hổ sấn tới.

– 2… 3… – Nhỏ Nguyệt ngồi đếm mệt nghỉ – Cẩn 6 sẹo nữa!

Và ngày hôm ấy, tôi với thằng Cẩn quyết định “viết thư” cho nhau.

Giờ ra chơi ngày thứ 7, tức là sau hơn một ngày viết thư, tôi với thằng Cẩn buồn quá liền “nắm tay nhau” ra căn tin.

– Mợ con Nguyệt nó thành chó săn luôn rồi – Thằng Cẩn căm hờn rít qua từng kẻ răng.

– Haiz, giờ ra khỏi cái lớp như ra khỏi địa ngục vậy.

– Ờ, mà nãy làm Lý được không? Khó quá mày ơi!!

– Mấy bài đó toàn là kết hợp 2 3 cái định luật một lượt, mày học dồn thế quái nào làm được chứ.

– Ừ, mốt có gì chỉ tao Lý đi, buồn quá, không biết được con 5 không nữa.

– Ừ.

Thật ra đó giờ thằng Cẩn học cũng không có gì đáng ngại, nhưng đau một phát là nó học Lý không được vì cấp 2 nó mất căn bản lớp 6 với lớp 7, 2 năm sau bỏ trôi luôn.

Trong khi tôi lại là thằng đi thi Học sinh giỏi môn Lý.

Điều này cũng khiến tôi canh cánh trong lòng, nhưng nó không chịu mở miệng hỏi thì bố con thằng nào chỉ được chứ.

Vậy là 2 thằng tôi mỗi đứa cầm chai nước về lớp nhưng không vào lớp.

Ngóng xem con Nguyệt đang làm gì rồi yên tâm ngồi cái ghế được đặt trước cửa.

Cái ghế này là phương tiện mỗi lần tôi không có ca trực Sao đỏ bên lớp kia là tót ra địa cô Phương từ nhà xe giáo viên.

Yên tâm khi không bị theo dõi, tôi với thằng Cẩn tuôn 1 tràng ngôn ngữ bị cấm vận mà không hề cảnh giác tẹo nào.

Và thế là:

– Thưa cô, số bạn trong tuần qua vi phạm gồm:

Cẩn 53 gạch…


Nguyên 39 gạch…

Ân 23 gạch…

Khôi 18 gạch…



Kim An 2 gạch…

Nguyệt 1 gạch.

Nhỏ Nguyệt tỏ ra đau đớn vô cùng khi tự đọc tên mình ra.

Nhưng có 2 thằng đau đớn hơn nhỏ.

– Dạ thưa cô, bạn Nguyệt ghi khống! – Thằng Cẩn hùng hổ đứng dậy tố cáo trước đám đông.

– Sao em lại nói vậy? – Cô Phương nheo mắt.

– Ông ăn nói cho đàng hoàng nghen!

– Bà mới không đàng hoàng á, hôm qua tính ra tui mới có 36 gạch đúng không, còn thă… À, còn Nguyên chưa tới 20 gạch.

Giờ lấy đâu ra mà 2 tụi tui nhiều vậy chứ?! Không ghi khống chứ là gì?

– Hờ, thế trưa này 2 ông làm gì, à không… Hồi ra chơi ấy!? – Nhỏ Nguyệt cười khẩy.

– Thì ra cantin thôi chứ làm gì?! – Thằng Cẩn đực mặt nhớ lại.

Nắm áo nó kéo kéo ngồi xuống, tôi ngậm ngùi nhận ra cái sự thật là chúng tôi đã bị phục kích trước cửa lớp.

Quên cha nó là cái ghế được đặt ngay cái cửa sổ.

Nhỏ Nguyệt vui vui lại đứng đó thì ghi có mà phê.

– Vậy là không có gì bàn cãi phải không?! Vậy về chép phạt nhé.

Thứ 4 tuần sau nộp cô.

Chắc bác Phương nhà tôi từ bi độ lượng cho thêm vài ngày để tôi với thằng Cẩn tĩnh tâm chép phạt đây mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận