Cô Giáo Chủ Nhiệm


Nói đi là để kếp nạp vào Đoàn chứ thật ra làm cái lễ chưa mất nữa tiếng đã xong, tôi ngồi ngáp dài chúng nó hô mấy cái khẩu hiệu của Đoàn thiếu điều muốn ngủ gật luôn.
Nhưng tôi chợt tỉnh ngủ.

Trường tôi thuê 4 chiếc xe cho khối 10 đi, tất nhiên mỗi xe sẽ có 1 cô phụ trách (phụ trách cỡ cô Phương là không có được) Tức là ngoài cô Hương, cô Yến cô Phương còn có 1 cô trẻ nữa, vì tham gia công tác Đoàn mà… Và không ai khác chính là cái cô mà tôi gặp hôm Lễ Nhà Giáo.

Ôi, sự gặp mặt tình cờ, “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ” đây mà.

Dù đây là lần thứ 2 gặp nhưng cũng có duyên rồi.

Vậy là máu mê gái của tôi lại sôi lên.

Nhưng giây sau vụt tắt cái rụp khi phát hiện ra cô Yến đang nhướng mày, mắt hướng về phía tôi thật lâu.

Bất giác đành lảng qua hướng khác kiếm chuyện để nói với nhỏ Nguyệt.

– Đi thôi mấy em – Cô Phương vỗ tay gọi mấy đứa cán sự lớp ở xe số 1 đứng dậy.

– Giờ tham quan luôn hả cô?

– Ừ, xong mình về Làng dân tộc ăn trưa, đi nhanh để trưa nắng lắm.

– Ủa, nó ở đâu cô? – Tôi đi song song cô giáo, tay ôm cả áo cô lẫn áo tôi.

– Lúc nãy mình vừa đi qua đó, cách đây gần 20 cây số.

– Ủa, nãy cô biết mình đi qua hả? – Tôi cười trêu đểu.


– … – Liếc một phát.

Từng đoàn học sinh Trung học đến với Địa đạo nối thành những hàng dài mà nếu không khéo có thể lạc nhau như chơi.

Theo cái tối kiến của thằng Khải thì nên nắm lấy áo nhau mà đi và bị lũ con gái chửi cho 1 trận nên thân.

Tôi chẳng nói gì cả, vì giờ đang phê, hê hê, gì chứ đi với cô, tay cầm áo khoác cô, cứ như là đang thành một cặp trước mặt văn võ bá quan vậy.

Bắt đầu xuống Địa đạo, chúng tôi được nghe những anh chị công tác Đoàn tại đây hướng dẫn khá chi tiết về quá trình hình thành nên Địa đạo.

Chốc chốc lại thấy mấy em cấp 2 lấy viết giấy ra ghi ghi.

Cũng phải, chúng nó đâu có sướng như tụi tôi, tội nghiệp, về nhà còn phải làm bài thu hoạch mà.

Nhớ năm lớp 8 tôi cũng bị y chang như vậy nhưng tôi không có chăm như mấy đứa này.

Ngày cuối cùng nộp thì mượn bài nhỏ Trâm mà chép, hê!

Sau là tới quá trình đi tham quan, mà đi hay là bò đây? Cái hang có chút xíu, khom lưng bò cả buổi mới ra, hồi đó còn chưa cao thì chui được, chứ mà giờ… Ôi thôi, tôi nghĩ đến cái lưng khốn khổ của mình rồi đó.

– Giờ chui xuống không? – Cô Phương quay lại hỏi.

– Xuống chớ, em khoái cái này lắm – Mợ, ghét gần chết mà thấy mặt cô hớn hở nên phải hí hửng theo.

– Nhưng chẳng lẽ ôm balo theo? – Cô nhìn cái thứ tôi đang vác đằng sau lưng.

– Uầy, thì để em gửi.

Nhìn quanh quất thấy nhỏ Duyên đang ngồi phía trên chỗ hầm nên tôi nháy mắt cô giáo ý là chờ chút, tôi phóng lên gửi gắm balo đồng thời dằn mặt nhỏ không được ăn, vì đây là đồ ăn của… Cả lớp.

Quay lại thì cái mặt tôi nó đần ra khi cô Phương đang đứng đó chờ, bên cạnh là cô Yến, bên cạnh nữa là cái cô giáo xinh xinh dạy 12.

Uầy, muốn được đi với cô thôi mà.

– A, lại đây Nguyên – Cô Phương quắc lia lịa khi thấy tôi đứng tần ngần ở cửa xuống.

– Dạ.

– Tôi mò xuống không quên gật đầu chào hỏi 2 người cô còn lại, thừa biết cô Yến đang nhìn tôi với ánh mắt… như thế nào.

– Vô trước đi! – Cô Phương chỉ vô.

– Ớ…

– Xuống đi, lỡ có sụp đất thì tụi cô cũng không sao! – Cô Yến bất ngờ cười khúc khích khiến cô giáo bên cạnh cũng mỉm mỉm cười theo.

– Uầy… Làm chuột bạch rất sướng! – Tôi than thở.

Và tôi chui xuống trước, theo sau như thứ tự khi nãy tôi nói.


Mợ bà sao mà nó tối dữ vầy nè, hồi đó nhớ đi sáng lắm mà ta.

– Cô cẩn thận nha.

– Giờ xuống thì thấy cũng có ánh sáng từ đâu đó, tuy không soi rõ đường nhưng cũng thấy sơ sơ.

– Ừ, có ổ gà ổ vịt gì thì nói cô tránh nha – Cô Phương vẫn cứ cái giọng con nít.

– Chui nhanh lên bác tài ơi.

– Hình như cô dạy 12 nói, lần đầu tiên tôi nghe giọng cô, cũng thuộc dạng… Dễ mến lắm.

Mà hình như là người miền Trung.

Mà làm quái gì đi nhanh lên được chứ, thằng khốn đang đưa 2 cái chảo thần thánh trước mặt tôi đi cứ như gà rù, vừa đi vừa phát quảu.

Nhưng tôi chợt nhận ra: Chết mồ, vậy nãy giờ tôi cũng chổng mông trước…

– Em làm gì ngồi xuống luôn vậy – Hình như cô Phương mém đụng vào đầu tôi.

– À, giờ em muốn nhảy cóc.

– … – Ngó lại thấy người tôi mê đang cười mỉm mỉm.

Vậy là tôi lại bò bò, chẳng giống cóc cũng chẳng phải là chui, cái tướng ắt hẳn rất ngộ đời dạng như tinh tinh đười ươi gì đó vì nghe tiếng cô Phương cười suốt.

Hình như đi cả mấy trăm dặm mới thấy một cái hang bự hơn, tôi chả biết gọi nó là cái gì, cứ coi là cái “ổ” đi.

Nói chung là giờ tôi đã được đứng lên và ưỡn qua ưỡn lại rồi đó.

Nực thấy mồ tổ luôn hà.

– Nè! – Cô Yến lấy ra một bịch khăn giấy nhỏ đưa từng miếng cho 3 người còn lại.


Đến tôi thì có vẻ như cô hơi khựng lại muốn nói gì đó nhưng tôi cúi đầu cảm ơn rồi lảng đi kiếm cô Phương.

Thật, khốn nạn đó, nhưng quyến luyến cô càng làm khổ cô hơn.

Và cuộc hành trình tiếp tục khi cô Trang đi trước, à khi nãy nghe cô Yến gọi tôi mới biết tên, đi sau là cô Yến rồi đến tôi, cô Phương vẫn cứ đi sau tôi thôi.

Lần này người chui trước là cô Yến nên tôi không dám đi gần, cứ cách cả mét mới bò đến.

– Từ từ Nguyên, mệt quá, ngừng tí – Cô Phương chọt chọt lưng tôi.

– Dạ! Vậy người đi sau..!

Ngó lại thì không thấy ai cả, chắc người ta rẻ hướng khác.

Ủa mà chẳng lẽ mình đi lộn đường, tôi vẫn đi theo cô Yến đó thôi, tuy xa nhưng vẫn giữ được dấu mà ta.

– Cô mệt hả? Khát nước hả cô? – Tôi ngồi quay lại.

– Ừ – Cô giáo thở dốc.

– Nãy quên mang theo mấy chai nước chứ.

Cô ráng đi tí đi, chắc cũng có đường ra thôi.

– Ừ – Lại tiếp tục thở, gì mà yếu hơi dữ.

Tự dưng lúc ấy, trên con đường sâu hun hút giờ chỉ còn lại 2 người, một nam một nữ ngồi cạnh nhau trong khung cảnh tối tăm của cái hầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận