Trong cái bóng tối lạnh lẽo dưới lòng đất, tôi và nàng ấy đang ngồi cạnh nhau, đang ở một khoảng cách như những ngày ngồi ở nhà nàng.
Biết thừa hương tóc nàng, biết thừa cái hơi thở của nàng, tuy giờ có phần nhanh và nặng hơn vì mệt.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi muốn…
– Nguyên!
– Dà… Dạ!? – Tôi giật mình.
– Em thích kiểu người như thế nào?
– Kiểu bạn gái đó hả cô?!
– Ừ!
– Như mẹ em, luôn yêu thương gia đình hết mực.
Tận tâm tận lực vì chồng con.
– Mợ, lúc đó cô hỏi bạn gái mà, đâu phải vợ đâu, Nguyên 21 tuổi chửi thẳng cái mặt ngu của Nguyên 16 tuổi.
– Còn gì nữa.
– Đẹp!
– Hết rồi?
– …
– …
– Gi… Giống… Giống cô!
– Ừ!
Tất nhiên, giống cô, giống hết mọi thứ của cô.
Giống đôi mắt hút hồn của cô, giống đôi môi đỏ mộng của cô, giống dáng đi nhẹ nhàng của cô, giống toàn bộ.
Giống tất tần tật từ trên xuống dưới từ trái qua phải.
Cô ơi, em muốn nói ra hết nỗi lòng, rằng thích cô nhiều lắm.
Nhưng tự nhiên có ai chọt chọt má tôi.
– Gì vậy? – Cô giáo thì thầm…
– Dạ?! Là sao cô?!
– Đi tiếp đi chứ, ngồi đó mà lẩm bẩm cái gì?
– Ợ!
Nhìn kỹ mặt cô cứ như đang ngồi kiếm mụn để nặn (thật ra mặt cô láng o à, da mịn như gì á), tôi đơ mặt ra khi thấy cô giáo chả có biểu hiện nào gọi là vừa hỏi tôi cả.
Cứ chỉ chỉ ngón tay ý là “Bò tiếp đi chứ nhóc!”
Thế rồi tôi lại ngậm ngùi bò tiếp.
Thiết nghĩ đoạn đối thoại trên là có thật không vậy? Sao tôi thấy cô bình thường đến mức khó tin vậy? Trời hỡi!!!
Chẳng lẽ nằm mơ giữa ban ngày hả trời.
Hic hic!
Được khoảng mấy chục bước thì thấy ánh sáng, tưởng là tới cái “ổ” tiếp, ai dè… Là ánh sáng ban ngày đang soi rọi cho trái tim mệt đứ đừ.
– Ủa, là sao? – Cô giáo chưng hửng.
– Ai biết – Tôi nhún vai rồi nhìn quanh, chỗ này giống giống cái nơi mà chúng tôi đã bắt đầu chui vào, khác tí là nó không có bản đồ Củ Chi thôi.
– Đường hầm gì ngắn vậy?
– Cô à, hình như mình đi lộn lối ra ngoài đó.
– Tôi nhìn cô giáo cười khổ.
– Vậy giờ chui lại hả? – Cô nhìn vào cửa hang mà ái ngại.
– Đâu ra, đi theo đường mòn lên đến chỗ, đâu có điên mà chui lại.
– Tôi tuôn 1 tràng vì nhớ ra dọc theo hầm cũng có một con đường mòn được mở rộng.
Nhưng giờ phải kiếm cho ra cái con đường đó để nhập bọn với những kẻ không chui hầm.
– Ừ, mệt quá!
Nhìn thấy người con gái đứng trước mặt mồ hôi đầm đìa, tôi cởi áo khoác đang quấn quanh người ra đưa cô.
– Đưa cô làm gì?!
– Cô lau mồ hôi đi – Tôi cười.
– Thôi, em cột ngang lưng nó dính đất nãy giờ… Cô thà… Lấy cái này hơn… – Thế là bay lại mà cúi xuống cầm tay áo tôi lau lau mặt.
– Cô làm gì vậy? – Tôi la làng.
– Vầy sạch hơn, cũng khỏi dơ người cô.
Hì hì! Chưa kêu cởi áo ra là may đấy!
– Ớ!
Tôi đứng thất thần nhìn người đang đứng trước mặt với cái mặt “3 chấm” hết mức.
Ôi đệch, gì mà… Uầy, không nói nên lời luôn rồi.
– Hai cô trò làm gì đó? – Tiếng ai… Nghe mém quen.
– A!! Vậy là 2 người đó đi lầm đường giống mình – Cô Phương như nhảy cẫng lên.
Vâng, tôi quay lại và thấy 2 bà cô đi trước tôi hiện giờ đang đứng phía trên của hang.
Chuyện “lầm đường lạc lối” này là do cô Trang hứng chí đến ngã rẽ thấy người ra quẹo bên trái thì lại quẹo bên phải.
Chả ngờ… các bác cũng hiểu rồi đó.
Thế là 4 người phải đi men theo con đường nhỏ độ 5 phút cũng thấy khá đông những học sinh giáo viên đang “cuốc bộ” trên con đường bự hơn.
Ơ rê ka, tìm ra rồi!
Bấy giờ tôi thầm nguyền rủa ông trời tại sao mà tôi lúc nãy không chui trước luôn cho rồi, tự dưng chui sau… Để giờ đổ nợ.
Thà cứ chui vậy thì mệt, nhưng đỡ hơn giờ phải câm như hến khi đi kế bên là 3 bà cô đang cười nói vui vẻ.
– Thế em này là lớp 10A1 à? – Cô giáo Trang nhìn qua phía tôi.
– Dạ, lớp em chủ nhiệm! – Cô Phương cười nhưng tự dưng ra chiều ái ngại lắm.
– Ừ, vậy em có chọn ai đi thi Olympic chưa?
– Dạ có! Cũng là… Em này.
– Cô ngước nhìn tôi, chắc do tôi cao quá, hê hê.
– Ừ! Ráng thi nha, mai mốt lên học với cô, hihi.
– Cô giáo cười rất đỗi hiền dịu, hình như có cái răng khểnh nữa, dòm duyên ác.
Tôi chỉ biết híp mắt cười gật nhẹ đầu ra chiều lễ phép, nhưng tự dưng bất giác ngó qua cô Yến, cô đang đi ngoài cùng, khuôn mặt xinh đẹp nhìn về một hướng xa xăm như đôi mắt lại bất định.
Chợt thấy tim đập chậm lại một nhịp.
…
Đi muốn gãy chân mới đến được cái chòi bày đầy cả đồ lưu niệm đem về.
Uầy, đã lên Củ Chi là phải bóc đất trong hầm về khoe, ai lại đi mấy cái đồ dây chuyền vòng cổ này chớ.
Vừa tính ngồi xuống thì…
– Chịu khó đi tí đi, có công viên trước mặt đó – Cô Trang nhìn tôi nói.
Mà sao cô nhớ hay vậy nhỉ? Lần trước tôi chẳng có khái niệm về cái chòi này.
– À, dạ.
Thế là chạy đến quầy mua 4 chai nước đưa cho từng cô, xong tôi mở luôn một chai mà xối lên đầu cho mát, gì chứ hết chịu nổi rồi.
– Ở dơ! – Cô Phương đi kế bên đẩy vai.
– Chịu, nực quá rồi! – Tôi vuốt mặt lia lịa.
– Nè! – Cô đưa cái áo khoác cho tôi, giờ mới nhớ cô đưa cô cầm tự đời nào.
Tiếp tục cuộc hành trình gian nan, chúng tôi bắt gặp nhỏ Duyên đang ngồi cùng một nhỏ nào đó trên ghế đá ven đường.
– Ê! Duyên! – Tôi mừng rơn.
– … – Chợt quay lại khi nghe tiếng tôi, cả 2 đứa đều đứng lên cúi chào 3 bà bác đang đi cùng.
– Nãy giờ ngồi đây hả? – Tôi cười cười khi “giật” lại cái balo.
– Đâu, cũng cỡ 5, 10 phút thôi.
– Vừa nói nhỏ vừa cúi xuống mời mấy cô, 2 bên cứ nhường qua nhường lại cuối cùng chả ma nào ngồi, quyết định đi tiếp vì cũng sắp đến công viên như lời cô Trang đã “giới thiệu”.
Đi quài đi quỷ mà có thấy gì đâu trời.
Chợt cô Phương lượn ra sau lưng tôi, mới đầu tưởng gì, ai dè là lấy cái áo khoác với bịch khăn giấy ướt rồi chia cho mỗi người một miếng, lau cho mát.
Đến lượt tôi chìa tay ra thì cô nhướng đôi lông mày siêu đẹp lên:
– Nãy em rửa mặt rồi mà, cần gì nữa.
– Nói xong ngoãy đuôi đi luôn.
Đệch!
Đi thêm tầm 10 phút nữa đến công viên, tôi lựa cái bàn tròn ở chỗ thiệt mát rồi để balo lên, không quên lấy mấy cái bọc giấy từ trong ngăn ngoài balo mà lau lia lịa 3 cái ghế đá xung quanh.
– Đúng là có con trai đi theo rất tốt nhỉ? – Cô Trang chỉ chỉ tôi cười.
– Nhiều khi cũng ngố lắm chị ơi – Cô Phương lại nhìn trêu đểu.
– … – Còn cô Yến chả nói gì hết.
Tôi chẳng nói chẳng rằng mà lấy hết bánh trái trong balo ra, nào là bánh quy, socola, sandwich rồi xúc xích tùm các thứ.
Thế là ngồi dòm phái yếu làm sandwich kẹp với xúc xích ăn cho đỡ mệt, trong khi tôi gặm miếng bánh quy.
Vì sao? Tôi bị dị ứng với xúc xích khi lên 7.
Tất nhiên chẳng phải ăn một cây mà bị liền, lần đó tôi không nhớ ba tôi đào đâu ra một thùng nhỏ xúc xích heo.
Mẹ thì biết tôi rất mê cái loại này nên cất trong tủ.
Thế là xin riết cũng biết chỗ, canh me buổi sáng nọ mẹ đã đi làm tôi phóc ngay vào lấy ra ăn cho kỳ hết.
Lúc đó chả biết sao khùng đến mức vậy.
Và tôi sốt li bì cả tuần, bệnh kèm theo là đúng 1 tháng.
Thế nên sau này không mơ tới xúc xích luôn vì mỗi lần ăn quá 2 cây là bệnh.
Ăn cho đã ngồi tán dóc một hồi thì khu công viên đông hẳn lên.
Ở gần đó có một cái chùa rất lớn nên mọi người rủ nhau đến thắp nén nhang.
Nhưng tôi chỉ đứng ở ngoài xách balo cho cô Phương và cô Trang vào khấn gì đó, hôm đó tôi mới biết cô Phương theo Phật.
Còn cô Yến… theo Chúa.
Đứng ở ngoài cùng cô, tôi bắt đầu gãi má, sang gãi đầu, sang… Đứng chựng như tượng.
Hồi sau không thấy cô đâu, quay lưng lại thấy cô đang ngồi ở phần nền dính với tường mà người ta xây thêm để tạo chỗ ngồi cho khách du hành.
Thấy cô giáo ra hiệu, tôi đành cúi đầu mà đi đến rồi ngồi xuống cạnh, nói là cạnh bên chứ cũng cách vài ba tấc đủ cho một người ngồi chen vào.
– Dạo này em học hành sao rồi?
– Dạ? Dạ cũng… Bình thường cô.
– Cô Phương ôn sao? – Cô giáo nhìn qua càng làm cho tôi nóng mặt vì ngượng.
– Dạ, cùng bình thường – Thật tình tôi chẳng nghĩ ra câu nào để trả lời ngoài câu này.
– Thi phải đậu đó, không cô cho biết tay – Cô phì cười.
– Dạ? – Tôi nhìn qua rồi tiếp lời… – Thế phải vòng nào cô mới chịu đây?! – Tôi ngoác mồm cười theo.
– Ừm… Ít nhất phải nhất Tỉnh và nhìn toàn Khu vực.
– Ớ!!
– Không hó hé gì cả, ráng ôn đi.
Không thì…
– Thì sao cô? – Tôi mỉm mỉm…
– …
Tự dưng cô Yến im lặng, tôi nhìn khó hiểu rồi quay lên, 2 bà cô theo Phật đang nói cười hướng về phía chúng tôi đang ngồi.
Cho đến khi đứng dậy chuẩn bị ra xe, tôi vẫn câm như hết sau màn đối thoai đó, chợt nghiệm lại thì hình như mỗi khi nhìn thấy nụ cười của cô Yến, tôi lại cảm thấy thư thái lạ lùng, dù cho có đang bối rối đến cỡ nào đi chăng nữa.
Hay nhỉ, 2 bà cô này đúng là khiến tôi đau đầu mà.
Nhìn 3 người cười nói vui vẻ với nhau, phải chi lấy hết làm vợ thì được nhệ!!! Hê hê… Nhưng suy nghĩ đó xẹt trong đầu chưa quá 3 giây.
Thế quái nào lại nghĩ vớ vẩn thế cơ chứ.
Gần 12h lên xe, tôi bắt đầu mường tượng đến cái cảnh nhảy nhót tưng bừng ở làng dân tộc vì nghe nói ngoài ăn uống còn được giao lưu rồi ăn cơm lam nữa.
Nghe là đã khoái rồi các bác ạ.
Nhưng tôi đâu có ngờ… hôm ấy lại là một ngày hơi bị đáng nhớ.