Cô Giáo Chủ Nhiệm


Khu làng dân tộc này nghe đồn được một người phụ nữ xây dựng nên.

Nói là làng chứ tôi thấy giống khu sinh thái hơn vì có những loại hình câu cá các loại, có mấy khu vui chơi thiếu nhi, tùm lum các thứ.
Khi xe ngừng hẳn thì lần lượt mọi người đều xuống, và sai lầm chết người của tôi là bỏ lại cái áo khoác trên xe, đơn giản vì thấy nó dơ, đem theo chả lợi ích gì.

Vào nhà hàng dân dã ăn cơm thật tuyệt cmn vời các bác ạ.

Mấy chị phục vụ mặc những bộ đồ dân tộc thường thấy cho nó có không khí, tụi con trai cứ gọi là dòm không chớp mắt thôi.

Còn tôi? Tôi cũng là trai và đang tia 4 bà cô ngồi ăn cách tôi 2 bàn.

– Giờ mới thấy cô Hương nhỉ?!

– Ờ, sáng giờ chắc đi với tốp khác.

2 con vịt ngồi kế cạp cạp chuyện hiển nhiên, chẳng hay tôi đang nhìn chúng nó bằng ánh mắt nhìn đứa phàm phu tục tử đang xàm ngôn.

Kệ! Ăn tiếp có sức rửng mỡ.

Ăn xong, từng đám học trò kéo nhau đi tham quan khắp nơi.

Đâu đó tôi vẫn thấy một số đứa nhỏ như học sinh cấp 2, hóa ra nơi đây không chỉ mỗi trường tôi biết đến.

Nhưng giờ làm sao tiếp cận mấy bà cô tiếp đây trời.

Tôi đang đứng tìm kế thì bị cái lũ vịt chúng nó kéo đi, tụ họp với mấy đứa trong lớp ra… khu vui chơi thiếu nhi.

Bên cạnh còn có hẳn cái hồ bơi nữa mới ghê.

Tất nhiên khu vui chơi có nhiều dạng trò chơi, nhưng ở đây ghi hẳn là dành cho thiếu nhi luôn thì đương nhiên chúng nó rất bé.

Nhưng hình như tụi lớp tôi không quan tâm điều đó.

Ngồi lên xích đu rồi cầu tuột, cả lũ đều “cưa sừng làm nghé” cả, còn giỡn nhau kêu chí choé, ta nói làm gãy một cái là ở lại làm người ở mà đền.

Cái khung cảnh này… Ôi lạy chúa tôi, y như bầy thú xổng chuồng!

Đứng nhìn xung quanh thì bên phải khu thiếu nhi có vài lều nhỏ giống như ở hội chợ.

Thế mà nãy giờ không chú ý.

Càng đáng nói hơn là 4 bà cô đang tụ tập ở đó nữa chứ.

Mà giờ sao qua đây?

Đứng tìm kế sách cho đã, cuối cùng tôi quay lại nắm đầu thằng Khải bấy giờ đang chơi bập bênh, nhưng hỡi ơi, vừa kéo nó ra được thì mấy cô đã đi thẳng qua bên hồ bơi, dĩ nhiên là không bơi, chỉ là mua vài chai nước rồi ngồi xuống gần gần hồ bơi thôi.

– Ra làm gì mày?

– Ờ thì…

– Ủa mấy ông tính qua hồ bơi hả? – Nhỏ Nguyệt nhanh nhảu.

– Ờ.

Qua hồ bơi! – Tôi mừng như được ném phao cứu sinh khi đang bì bõm.

Khi cả lũ kéo qua hồ bơi thì cũng nhận ra cái hồ này hình như mới thay nước hay sao mà trong vắt, xanh ngắt một màu.

Chợt tôi nhớ về cái thời ác mộng với cái hồ ở Dìn Ký ở Bình Nhâm…

Vừa phát hiện ra cái sự thật đó thì thằng Ân đã bay xuống làm một cái bùm… ướt hết những đứa đang đứng trên thành hồ.

Và những tiếng tru tréo của mấy thằng con trai vang lên rồi bùm… bùm… bùm… Chúng nó nhảy xuống đồng loạt.

Nhìn qua kế bên cũng chả thấy thằng Khải nữa, lại ham vui.

Tôi đứng xớ rớ trên bờ chẳng biết làm gì… Thôi thì kéo ống quần lên mà ngâm chân cho qua ngày đoạn tháng vậy.

Không quên liếc qua địa bà bác nhà tôi nữa chứ!

– Ê thằng đàn bà, xuống chơi mày! – Tiếng thằng nào quen quen bây?

– Nó kêu mày đấy Nguyên, xuống chơi – Thằng Ân hú, à… thì ra thằng gọi tôi đầu tiên là thằng khốn Lợi.

– Khô..!

Vừa định buông lời từ chối thẳng thừng và hâm dọa chúng nó lên sẽ biết tay thì tôi không biết trời trăng gì nữa.

Tai ù đi vì tiếp nước không có chuẩn bị, cộng thêm cái tướng đang ngồi nên đầu tôi cắm đầu thẳng dưới đáy hồ luôn.

Bì bõm hơn 15s, tầm đấy, tôi mới có thể ngoi lên mà thở phì phò, mặt mũi miệng mồm nước không.

Cũng may là mình cao, không chết đuối và tội ham gái rồi.

Vuốt mặt lia lịa, tôi vô tình hướng mặt ngay về cái phía mấy cô đang ngồi, và thế là thấy cô Phương cười toe.

Ôi, bị nói thằng đàn bà, giờ lại bị lâm vào cảnh này, siêu nhục!!

– Thằng nào đá ông xuống! – Tôi sùng máu.

– Tui nè! – Nhỏ Nguyệt đứng kế bên, tất nhiên giờ nó cũng đang đứng dưới nước.

– Ớ!

– Biết bơi không? Bơi đua đê!! – Thằng Khải đề nghị.

– Ờ, thì bơi! – Tôi sáng rỡ con mắt, thời cơ để lấy lại điểm trước mặt mấy cô rồi.

Hề hề, được mẹ khen là thiên tài bơi lội mà lị (đùa thôi, đủ xài).

Và thế là 4 thằng biết bơi dàn một hàng ra, tôi đứng ngoài cùng, gần chỗ mấy cô ngồi nhất, xong tới thằng Lợi, rồi thằng Khải và cuối cùng là thằng Tuấn.

Chuẩn bị tư thế sẵn sàng xong nhỏ Duyên bắt đầu đếm (giờ mẽ cũng ở dưới nước luôn rồi)…

– 1… 2… 3!!!

Nghe tới số 3 là tôi lo ngụp liền, giở mánh bơi sải điêu luyện đã từng tu thành chính quả ở bên sông nhà ngoại, nhưng cái bộ đồ nó vướng dễ sợ, áo thì không sao, chứ quần thì nặng chình ịch.

Không biết thời gian trôi qua là bao nhiêu nhưng tự dưng thấy bên cạnh chẳng có tiếng nước gì nữa ráo, chúng nó đâu rồi trời.

Thế là vừa tính dừng lại thì tay tôi đánh cái bộp vào thành hồ bên kia, tới đích rồi sao?!

Bật dậy vội vuốt mặt lia lịa, quay lại thì thấy 3 thằng khốn nạn tự dưng bò về vạch xuất phát.

Bờ mờ, mấy thằng chết dịch!! Chúng nó mới tập bơi à?

Nhìn lũ đó sừng sộ xong, tôi chợt nhận ra mấy con mắm gái vỗ tay khen quá trời khi thấy tôi “bơi 1 mình” đến đích… Ừ thì có chút tự hào, hề hề.

Tuy nhiên dòm tiếp sang chỗ mấy cô thì…

Trời hỡi, sao thấy còn mỗi cái bàn vậy???

Đi từ cái đời nào vậy???

Sao nhanh vậy???

Thế là buồn tình, tôi bèn vọt lên hồ mà đi theo thành hồ về phía hồ bên kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui