Ngồi đã đời thì cũng hơn một giờ, áo tôi cũng khô vì là sơ mi đi học, còn quần thì cũng còn ẩm ẩm, tương đối khó chịu.
Cả lũ bèn kéo nhau đi tiếp dọc theo con đường trồng toàn tre và tre bên phải, còn trái thì là một con sông, lâu lâu có những cái chòi dựng đó để mọi người vào nghỉ ngơi hoặc có chỗ gọi là ăn uống.
Đi tầm hơn 100m thì thấy một cái chòi tương đối rộng rãi và khác hẳn với những cái mà chúng tôi đã đi qua.
Đứng lại dòm kỹ thì thấy người ta đang mua mấy cái ống tre gì gì đó.
– À, cơm lam đây mà.
– Hử? Cơm lam hử? Vào xơi thôi tụi mày – Thằng Lợi đường hoàng đi vào, cứ như nó được mời đến đây dự tiệc ấy.
Vừa bước vào thì cũng thấy 4 bà cô bước ra, mỗi người cầm 2 ống cơm lam, chắc nãy giờ ăn đã rồi mua đem về đây mà.
Cả đám cúi đầu chào rồi đi vào, chỉ có tôi là đứng tần ngần một tí rồi vào với chúng nó luôn.
Nói chung cơm lam thì tôi cũng ăn nhiều rồi, thêm cái lạnh lạnh trong người nữa nên chỉ đứng xem người ta nấu rồi cách bỏ vào ống tre thôi.
Lũ bạn cứ chốc chốc lại khen ngon.
Đứng khoảng 10 phút thì tôi gọi đi tiếp, chẳng biết mấy cô giờ đâu rồi.
Tụi con trai thì không biết ngâm nước nhiều nên đói hay sao mà vẫn chưa chịu đi.
Chỉ có 2 nhỏ Duyên với Nguyệt sau khi mua xong mỗi đứa 3 cái ống tre thì mới chịu “đi dạo” cùng tôi.
Cứ thả bộ rồi dòm cảnh sông nước, tự dưng tôi nhớ quê ngoại ngang xương.
Nhà ngoại tôi nằm ở cù lao sông nên cứ hễ về buồn buồn lại ra bờ sông hóng gió.
Lâu lâu lại thấy những chiếc xà lan kéo đất kéo cát hay những chiếc đò của dân qua lại.
Còn ở đây tuy cũng sông nước nhưng chỉ là một màu xanh của rêu mà thôi, mặt nước im lìm như chưa từng có bất cứ thứ gì làm nó xao động.
Tuy nhiên… Tí nữa có liền ấy mà.
Đi thêm đoạn nữa thì thấy một cây cầu khỉ và cái nhóm 4 người kia đang đứng ở chân cầu.
Lạy chúa, nãy giờ mới đi tới đây thôi á?
Dòm qua cầu bên kia thì có một khu nữa, chắc cũng thuộc Làng dân tộc luôn, nhưng đau một cái là con sông bề rộng đâu có ngắn, thêm nữa là… Cái cầu khỉ dòm thấy ghê! Tuy có 3, 4 thanh tre được cột lại đặt khơi khơi bắt ngang ở dưới để cho người đi, phía trên là một thanh tre được ví như tay cầm.
Bờ mờ cái cầu, thấy bám rong bám rêu không, bố ai dám qua.
Nhưng những ánh mắt của các cô giáo quay lại và thấy tôi.
Đệch! Làm chuột bạch tiếp à?!
Thật vậy đấy các bác ạ! Thiết nghĩ ba mẹ sinh tôi ra để đi cua gái, kiếm vợ, kiếm tiền về phụng dưỡng cha mẹ nuôi vợ nuôi con chứ có phải suốt ngày đi làm chuột bạch cho người ta thế này đâu.
Cỡ mà cho lũ con gái là không rồi, nhưng giờ… Cho cái bà bác đó đó thì sao mà từ chối được.
Thế là nuốt nước bọt qua cổ họng một phát, dòm lại những ánh mắt đang chờ đợi để được chiêm ngưỡng “con Gà quý” đi qua cầu khỉ phát nữa, rồi vịn “tay cầm”, chân bước lên cầu…
Này thì… 1 bước… 2 bước…
– Ể, sao cũng chắc chắn quá nhỉ! – Đứng nhún nhún cũng thấy không đảo lắm.
Thế là 5 bước… 6 bước… tiếp theo… 7 bước… 12 bước… Rất vô tư…
Hiện giờ tôi đang đứng ở giữa cầu, phong cảnh rất đẹp các bác ạ, phóng tầm mắt nhìn vượt đại dương… À không, vượt dòng sông.
Và hiện tôi đang ngó xuống và thấy cái đoạn chỉ có một cây tre…
Đệch!!!
Thế mấy cây kia đâu rồi?
Mợ bà, dòm nó rong rêu còn gớm hơn mấy cây nãy giờ nữa, giờ sao?? Giờ sao giờ??
Quay đầu nhìn lại thì thấy mọi người cũng đang nhìn tôi, toàn con gái chị em phụ nữ không thôi, giờ mà quay lại thì có mà nhục.
Sĩ diện nó khổ thế các bác ạ!
Quan sát địa hình vô cùng khó khăn, tôi tiếp tục nuốt nước miếng và đặt chân… nhưng mang đôi giày thể thao này thì không thể bám chặt được, lỡ rớt xuống thì có mà tèo.
Thôi thì… Giơ chân gỡ một chiếc, rồi thì hai chiếc, tôi để tay phải vòng qua cái “tay cầm” để hai bàn tay rảnh nợ mà cột dây 2 chiếc giày lại với nhau xong quàng lên cổ tiếp tục dấn thân.
Đặt chân lên rồi cả 2 chân, tay phải cố nắm thật chặt cái cây tre phía trên, chân thì bước liên tiếp lên cây tre phía dưới, tôi thực hiện động tác tương đối nhanh thoáng cái đã đến nửa cây tre.
Vừa nghĩ tại sao người ta không thiết kế thêm một cây tre bên trái để qua dễ hơn không (sau này cầu được làm lại y như suy nghĩ của tôi), thì tự dưng nghe sau lưng những tiếng hò hét, lạy chúa.
Cơ số người đứng ở đầu đó phải nói vài chục đức, trong đó có tụi con trai lớp tôi đang đứng hú như điên.
Mấy cô thì nhăn mặt ái ngại.
Tôi cười phát trấn an cô Phương, ý bảo không sao.
Nhưng sau đó thì có sao liền.
Do dòm cô mà cái chân khốn nạn nó cũng bước để chứng tỏ, tự dưng tôi bước ngay cái mớ rêu xanh mà nãy giờ cố né, bờ mờ nó trơn thì thôi chứ.
Vì sức nặng cơ thể đè lên cây tre nên cái cầu nó đảo như điên, vội đặt 2 tay lên “tay cầm”.
Hú hồn, cuối cùng cũng đỡ đảo.
Nhưng đời ếu ai ngờ!
Vừa thở cái phù một cái, tôi phát hiện ra cái gì nhột nhột ở tay trái thì đột nhiên sửng lại.
Lạy ông nội bà nội bốn phương cứu con, con rết nó to bằng cả ngón tay út đang từ từ bò lên mu bàn tay.
Ngay lập tức tôi vẩn vẩy tay trái rồi ra nhưng… Đệch! Nó bò tiếp.
Khốn nạn con rết khốn kiếp không tha, tôi bèn vẩy luôn tay phải khi tay trái chưa nắm lại cái cây tre…
Chuyện xảy ra tiếp theo thế nào thì thằng nhóc lớp 1 nó cũng biết!
Ùm
Lần thứ 2 trong ngày tiếp nước không chuẩn bị, tôi có kinh nghiệm hơn là tầm sau 10s đã ngoi đầu lên.
Cũng may nước không hôi, nói chung cũng giống sông nên…
– Cá sấu, có cá sấu!!!
– HẢ!!! CÁ SẤU Á!!!
Thế là dùng hết lực bình sinh, cũng chưa kịp nhìn ngó xem con cá sấu mà chúng nó đang cảnh báo ở chỗ nào.
Trổ hết mọi ngón nghề bơi lội mà mẹ đã chỉ dạy, tôi bơi như chưa từng được bơi, cứ như đây sẽ là lần cuối cùng tôi có thể bơi vậy.
Và sau hơn mấy phút ngụp lặn, tôi đã bò lên được bờ bên kia với một trạng thái tinh thần vô cùng hoảng loạn…
– Thoát rồi, bờ mờ nó thoát chết rồi… – Môi răng lẫn lộn, tôi ngồi thừ ra mà nhìn dòng sông.
Hình như phía bên kia có 2 con tàu từ từ chạy đến, cập ngay chỗ chân cầu bên kia và thấy cô Phương cùng 3 cô còn lại nhanh chóng lên tàu, theo sau là mấy đứa lớp tôi thì phải, chả nhìn rõ.
Nghe cái gì nặng nặng ở cổ, thì ra đôi giày nãy giờ một bước cũng không lìa khỏi cổ tôi, lấy xuống tháo dây ra rồi trút nước vẫn còn đọng trong giày rồi liệng qua một bên.
Tự dưng bây giờ mới dòm quanh xem cá sấu theo lời đồn ở đâu, mặt nước xanh trở lại và nhẹ nhàng gợn sóng.
Tôi ớn ớn bèn bò lên cao hơn, rồi thấy bộ bàn ghế gần đó, tôi lết lại bò lên ghế và nằm phịch xuống luôn.
Ôi cái cuộc đời, thoát chết trong gang tấc.
Nhưng thật ra tôi sợ quá hóa ngu.
Nằm được lát thì nghe tiếng dép guốc tùm lum, tôi ngồi dậy lắc cổ qua lại rồi bất chợt thấy cô Phương đang đứng trước mặt, rờ đầu rồi tóc xuống mặt từa lưa, xong rồi dòm tay chân xem xem tôi có bị mất miếng nào không mới đã chứ.
– Cô yên tâm, con cá sấu nó không có xực em đâu, em bơi nhanh hơn nó mà – Tôi cố cười, méo xệch cái miệng.
– Cá gì mà cá, làm gì có! – Cô giáo tự nhiên quát vô mặt tôi.
– Haha, làm gì có thằng ngố, chỗ này mà có là giờ mày còn ngồi đây hả? – Thằng Ân ôm bụng cười bò rồi im bặt vì hiện giờ có vô số cặp mắt đang nhìn nó trừng trừng, trong đó có cô Phương.
Lòng tôi chợt ấm lại.
– Chứ nãy có đứa la có cá sấu mà – Tôi dụi mắt nói.
– Nhỏ nào đó đứng đằng sau nói rồi tự dưng nhỏ khác la làng lên chứ ai mà nghĩ có đâu! – Nhỏ Duyên bấy giờ cũng đứng bên cạnh.
– Ừ… Làm hết hồn.
– Tôi ngồi thừ ra, nghĩ lại chắc cái tướng tôi lúc đó lo bơi bất kể sống chết trông mắt cười lắm.
Bất chợt tôi nhìn lên tính hỏi cô giáo thì lúc bấy giờ tôi há miệng ra và chẳng thể ngậm miệng lại được, cô giáo nhà tôi hình như mắt đã đỏ hoe tự đời nào.
Gãi đầu lia lịa và nở nụ cười cầu tài, tôi nheo mắt nhìn cô ý bảo “Em chả sao đâu, có mất cọng lông nào đâu” thì lúc sau cô mới thở phào, cứ như trút một gánh nặng vậy.
Ngồi thêm tí thì đám bạn tôi cũng đi chỗ này chỗ khác chơi chỉ còn 4 cô giáo ở lại.
Cô Phương với cô Yến thì ngồi im, 2 cô kia cứ thay phiên hỏi.
Vì mém tí nữa, nếu tôi không biết bơi thì mấy cô sinh con không kịp đền cho mẹ tôi đâu, hê hê.
Mà hình như mấy cô biết chuyện tôi biết bơi mà ta?!
Đang nói chuyện thì từ hướng sông, một cơn gió thổi lên giữa trời nắng, tôi nhăn mặt vì cái tiết trời vừa nóng nực vừa hanh nắng dễ sợ này, tự dưng cô Phương khều khều.
– Lạnh không?
– Dạ? À, cũng có, sao vậy cô?!
– Cởi áo ra đi!
– Dạ? Hả? Cô… – Tôi đơ cmn luôn.
– Bảo là cởi áo ra – Cô giáo lặp lại.
– Chi vậy cô? – Tôi ngơ ngác.
– Mà thôi, đứng lên – Cô giáo đứng lên rồi nắm lấy bắp tay tôi, bất chấp 3 người còn lại đang nhìn mà chẳng hiểu quái gì.
– Chi… chi..!
– Đứng lên!
Thế là thằng oắt lớp 10 bật lên như cái máy rồi gãi đầu lia lịa khi cổ tay bên kia bị cô nắm kéo… chả biết đi đâu.
Tự dưng đi một đoạn, cô giáo chợt đi nhanh hơn làm tôi sải chân theo trong vô định.
Thì ra là đến chỗ cái Toilet.
– Đến đây chi vậy cô?
– Vô đi! – Cô giáo cởi áo khoác ra rồi đưa tôi.
– Ủa? Chi vậy cô? – Tôi vẫn ngơ ngác.
– Cởi áo sơ mi ra rồi mặc áo khoác vào cho ấm, ngâm nước 2 lần thì về lại bệnh nữa.
– Nhưng… Là áo cô mà!?
– Thì em mặc vô đi chứ!
– Nó màu hồng – Tôi vẫn nhây.
– Giờ sao? – “Sừng sộ – ing”.
– Dạ!