Chiều đó về, mẹ tôi cứ hỏi rằng tại sao lại phải cởi cái áo sơ mi ra, rồi đau một phát là mẹ tôi lại ngửi được cái mùi không hay ho từ cái áo.
Bất đắc dĩ, tôi phải cười cầu tài và phán đi đường giỡn giỡn với tụi thằng Ân rồi té sông.
Và mẹ tôi đã chơi nguyên một liên khúc bất tận.
Thôi kệ, còn hơn là bảo sĩ diện ta đây trước cái bác đó đó.
Phải không các bác!
Ăn cơm xong gần 8h tôi lấy cớ mệt và lên lầu ngủ sớm.
Nói sớm chứ cũng gần 12h mới ngủ.
Đương nhiên là… Không phải như các bác nghĩ đâu.
Chỉ đơn giản là nhớ lại những gì hôm nay đã trải qua thôi.
Nào là chùi mặt vô tay áo tôi này.
Cái mặt cô lúc đó quả đê tiện nhưng lại đáng yêu cực kỳ, nhìn là muốn ôm mà hôn vào… Ờ thì cũng nội mấy chỗ trên mặt thôi.
Nào là những cái liếc nhìn tôi này.
Tuy là không có câu nào nói tốt cho tôi cả, toàn trêu đểu thôi, nhưng mà tôi biết cô quan tâm tôi, chí ít là hơn đứt mấy cái đứa cùng lớp.
Mà… cũng có khi tôi gần gũi với cô quá nên cô đâm ra coi tôi là… thằng nhóc bạn thân luôn rồi sao, cũng có lý.
Đau khổ khi nghĩ đến trường hợp này thật!
Rồi thì tự dưng đỏ hoe mắt nè.
Lúc tôi lọt cầu thì chắc cô cũng lo sốt vó vì chính cô đề nghị tôi làm “chuột bạch” mà.
Nên chắc… do xúc động quá thôi, con gái mà, hễ sợ là khóc à!
Và cuối cùng là cái dựa vai ngủ ngon lành.
Thú thực lúc đó tôi chỉ mong cô nhìn lên, mỉm cười với tôi rồi lại dựa tiếp, giống như Hàn Quốc nó hay chiếu ấy! Nhưng mà cô lại ngủ khì.
Biết đâu cô không có cái gối tự chế như ban sáng nữa nên mới sử dụng đến cái vai tôi.
Biết lắm, y như lúc “chùi mặt vô tay áo” ấy.
Hic!
Tóm lại là cô đang nghĩ cái gì đây hả? Nghĩ những gì tôi đang ép mình nghĩ hay là những điều tôi đang mơ ước.
Ức cmn chế các bác ạ!
Thôi thì cũng 12h rồi, có gì sáng mai ngủ bù luôn.
Mệt quá rồi.
Nhưng tôi ngủ bù cả ngày chứ đâu phải chỉ buổi sáng.
…
Sáng hôm ấy, cũng lại một buổi sáng đáng nhớ.
Sau một đêm dài, tôi bấy giờ phải tay bám tường mà đi xuống cầu thang, vừa nhìn thấy mẹ chuẩn bị dắt xe ra đi làm.
– Mẹ à, con bệnh rồi.
Hic!
– Sao lại bệnh?! Để mẹ coi – Thế rồi mẹ rờ tay trên trán tôi rồi sau đó vội lấy kẹp nhiệt.
Đệch! 39 Độ á, gì ghê vậy!
Thế là…
– Thấy chưa, hôm qua mày chạy giỡn ở ngoài nắng đúng không, lại giỡn sao mà để té sông nữa, lớn rồi…
– Thôi mà mẹ, con nhức đầu – Tôi lấy lý do đang mệt gần chết ra mà chặn lại buổi “kết tội”.
– Thôi nằm xuống đi, mẹ đi nấu cháo, ở nhà nằm nghỉ tí rồi mẹ xin về sớm.
Mai mốt không có được vậy nữa nghe chưa?!
– Dà… dạ.
Tôi giờ đầu óc nó cứ lâng lâng trên cõi nào rồi, muốn bổ ra xem có quái gì mà hành tôi dữ thế không biết.
Mắt thì mở không lên, trán có cái khăn nóng mẹ tôi đã để lên tự đời nào.
Vậy là bệnh thật rồi.
– À mà mẹ xin cô cho nghỉ chiều nay luôn đó nha.
– Dạ! – Kệ, nghỉ một bữa không có chết.
– Alo… Cô Phương, chị là mẹ của Nguyên… Bla bla bla…
Vậy là xin xong, mẹ để tô cháo lên đầu giường, dặn tôi ăn xong uống thuốc rồi vội dắt xe ra.
Tự dưng lúc đó thấy có lỗi với mẹ vô cùng các bác ạ, như thằng con ăn hại ấy.
Rồi nằm một chút, tôi bò dậy ăn cháo rồi nằm tiếp, hic, buồn quá đi thôi.
Nằm chập chờn rồi đánh một giấc cho khỏe cuộc đời.
Bính bong… Bính bong…
Tiếng chuông chùa ngân vang, ôi tôi còn ở trong cái chùa khu Củ Chi hả ta? Sao mà nghe tiếng chuông này nó quen quen.
Chợt bừng tỉnh, trong tầm mắt tôi hiện giờ là cái trần nhà màu trắng trong phòng, ra chỉ là mơ.
Thế quái nào lại nhớ đến cái chùa đó nhệ?!
Kính coong
Hiểu ra mình đang hoang tưởng, cái chuông nhà tôi chứ Chùa chét gì, tôi bò xuống cầu thang, lấy hết sức lực còn thừa lại mà lết ra ngoài sân.
Ôi mẹ ơi! Ai đây?!
– Đứng gì đó, mở cửa cho cô! – Mặt cô giáo nhăn lại.
– Dạ… dạ! – Tôi mở cổng mà tinh thần nó phơi phới luôn.
– Bệnh từ khi nào, rồi nhức đầu không? Em ăn gì chưa? – Cô giáo vừa dắt xe vào vừa nhìn tôi hỏi dồn.
– Uầy, thì mới sáng này em mới biết, hôm qua bình thường mà.
– Tôi vẫn cái điệp khúc gãi đầu.
– Ừ, thôi vào nhà, ở ngoài này dễ trúng gió rồi bệnh thêm nữa – Cô nắm bắp tay tôi mà kéo vào nhà.
Thử hỏi trên thế gian này có còn lại sướng hơn tôi không nhệ! Hê hê!
– Mà cái điện thoại em bỏ ở đâu, sao cô gọi hoài không được vậy?
– Thì trong cặp, em có bao giờ móc ra đâu.
– Vừa gãi đầu vừa bước lên cầu thang.
– Ba mẹ không biết em mua đúng không?
– Uầy..!
– Biết ngay mà!
Nằm mà nghĩ nghĩ hệt như cảnh vợ hiền chăm chồng khi ốm làm đầu óc tôi lại lên mây, lần này thì sướng gì đâu luôn.
Nhưng mà khoan:
– Ủa, sao cô ra ngoài đây vậy?
– Thì đi chợ! Sẵn nhớ em đang bệnh nên ghé thăm luôn – Rồi cô giáo dùng “nhất dương chỉ” mà ấn đầu tôi nằm xuống, xong thì đi thay nước khăn.
– Mà cô đi chợ kiểu gì giờ này mới đi!? – Tôi hỏi khi cô đang cầm khăn xếp xếp lại.
– Có ra mua thịt cá gì đâu đi mà sớm làm gì?! – Cô trề môi cứ như tôi vừa hỏi một câu cực kỳ vớ vẩn.
– Mà cô biết nhà em à? – Tôi lại gài hàng.
– Thì nhìn vào địa chỉ mà em có ghi thôi, với lại hôm trước cô đến nhà thầy Uy thì có gặp em chạy xe ra.