Hôm ấy về nhà tuy là hơi mệt nhưng hình như bệnh tình cũng đỡ đi phần nào.
Tiếp tục ăn cháo rồi uống thuốc xong, tôi ngồi vắt vẻo trên ghế mà xem kênh Animal Planet (Thế giới động vật) cùng ba với thằng Kha.
Cứ tưởng xem xong thì “cáo từ” phụ mẫu mà lên đánh một giấc để mai tỉnh táo mà phỡn luôn.
Ai dè, vừa mở điện thoại lên là nó bảo 10 cuộc gọi nhỡ.
Ớ, sáng này cô gọi nhiều thế sao?
Dòm lại thì không phải vậy, bà bác đó có 2 cuộc thôi, 8 cuộc còn lại là thằng Cẩn đều đều từ lúc 5h20 tới giờ, cuộc gọi kết thúc gần nhất vào 6h5′.
Quái gì vậy? Thằng điên đó bộ chưa làm bài gì mà gọi điện kêu mượn tập sao? Nếu vậy nó phải đến nhà mình chứ, gọi làm gì.
– Gì vậy mậy? – Tôi nói nhỏ nhỏ, sợ ba mẹ phát giác.
– …
– Thằng cờ hó, mày có nghe ông nói gì không?
– Mày đang ở nhà hả? – Nó lên tiếng, giọng hơi lạ.
– Ừ, mà giờ này mày ở đâu? Không học thêm cô Phương à?
– Không đi, giờ ra bờ hồ được không?
– Giờ ra đó á?
– Ừ, tao qua chở! – Rõ ràng là thằng heo này đang buồn chắc rồi, hay nhà nó có biến gì sao cà.
– Ừ, tao nói mẹ tao tiếng đã.
Tôi vội chạy xuống nhà và bắt đầu công cuộc xin xỏ đến khô cả nước bọt mẹ vẫn không cho.
Hết cách nhờ ba làm hậu thuẫn, hứa hẹn đủ thứ.
Và đúng 6h30 tôi ra khỏi nhà với 1 cái khẩu trang, áo khoác thì kéo tới cổ.
Thêm cái kính đen nữa thì người ta tưởng tên cướp tình nghi chắc luôn.
– Lên đi! – Thằng Cẩn đã ngồi trên yên xe chờ trước cửa cổng, vừa thấy tôi nó đội mũ bảo hiểm lên (tất nhiên là đi xe máy của ba nó mới tậu cho, thằng sướng vỡi).
– Mày bị sao vậy? – Bấy giờ đứng gần tôi mới thấy cái mặt nó thảm còn hơn cái mền nữa.
– Tí tao kể.
Nói rồi nó đưa cái mũ còn lại cho tôi rồi 2 thằng phóng thẳng.
Trên đường đi tôi cũng chẳng mở miệng, đôi khi huýt gió vài bài cho đỡ buồn miệng.
Chẳng bao giờ thấy nó thế này, cả ngày nay cũng không để ý đến nó nữa.
Có vô tâm quá không?
Tới bờ hồ mà đôi khi chúng tôi hay ra hóng gió, nơi đó được dòng sông chảy qua bên ngoại tôi “tiếp nước” nên mọi ngày trong năm mực nước cũng tương đối ổn định.
Mà nói hóng mát cũng không đúng, vì nơi đó cũng chẳng có gió nhiều như bên ngoại.
Tắt máy rồi thằng Cẩn đến bãi cỏ ngồi bệch xuống, tôi cũng đến và ngồi cạnh bên hóng trời đất.
Chừng 15 phút sau…
– Con Thanh… nó đá tao rồi!
– Hả? Gì? – Tôi quay ngoắt qua nhìn thằng Cẩn sửng sốt.
– Nó đá tao rồi – Thằng Cẩn thở hắt.
– Gì vậy trời… Hồi… Hồi đó nó…
– Ừ, chính tao cũng đang chẳng ngờ được có ngày tao phải thế này!
– Nó hẹn mày ra nói chia tay à? – Tôi cũng thở hắt ra, ai ngờ cái thằng sát gái như thằng Cẩn mà giờ lại thế này chứ.
– Một thằng đệ tao, nó gọi bảo nó đi bar gặp con Thanh đang ôm thằng nào coi phỡn lắm – Thằng Cẩn giờ thở hết ra hơi luôn rồi, cứ như là nó đang chứng kiến cái cảnh đó vậy.
Ừ thì… Tưởng tượng thôi đã thấy shock rồi.
– Rồi hôm nay mày hẹn con Thanh ra nói chuyện chứ gì?!
– Thực ra hôm qua tao vừa nghe máy thằng đệ là tao xách xe ra đó liền… Mà… Tao không vô, tới rồi về.
– Nó liếm môi, như cố kiềm cái cảm xúc đang xâm lấn tâm hồn – Rồi tối tao thử nhắn tin chúc nó ngủ ngon trước, nó vẫn nhắn lại là… “Ngủ ngon anh yêu”… Ừ, anh yêu của nó bị nó cắm sừng.
– Cũng có thể là bạn bè của nó rồi thích nó thì sao, mày cũng biết là cũng…
– Tao biết có nhiều thằng theo nó… Nhưng mà… Tao ỷ y, nó là đứa theo tao trước.
Đệch m* nó, nghĩ sao…
– Ừm…
– …
– …
– Rồi sáng này tao hẹn nó ra, nó bảo nó đang học (nhỏ Thanh đang đi học nghề), tao nói vậy chiều nay tao đi học về thì đón tao.
Nó ừ!
– Ừ! Rồi sao?
– Rồi… Nó… Hồi nãy gặp nhau, đi ăn phở thì nó nói là… nó… Bảo với tao là… Chấm dứt ở đây được rồi.
– Hay thật, nó dám nói với mày vậy à?!
– Ừ!
– Vậy mà hôm qua còn nói anh yêu này nọ.
– Ừ!
– Đệch! Rồi mày nói sao?!
– Tao chả nói gì, tao để tiền trên bàn rồi đi luôn.
– …
– Lúc tao gọi điện cho mày là tao đang lết về nhà đó.
– Ừ…
– Sao nó đối xử với tao vậy hả Nguyên?! – Thằng Cẩn nhìn tôi, đôi mắt đó buồn vô hạn, đôi mắt mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng đó lại là đôi mắt của nó.
Quá uất ức.
– …
– Quả báo mày nhỉ?!
– Điên! – Tôi nhăn mặt.
– Không, tao thấy đúng đó! Hồi đó… tao cứ tán rồi bỏ, tán rồi bỏ, riết rồi…
– Nữa, cái đó là quá khứ rồi!
– Tao cứ nghĩ là tao không cần chúng nó, tao… – Thằng bạn tôi lại nhìn vào một khoảng hư không, môi mấp máy không nên.
Nếu là tôi, tôi ở trong cái tình trạng này chắc chắn thằng Cẩn sẽ biết cách phải làm gì, nhưng giờ là nó… Còn tôi… Chẳng biết làm gì cả.
Nhớ ngày nào tôi còn đẩy vai nó bảo phải tốt với nhỏ Thanh đó, vì đi chơi mấy lần thấy con nhỏ này mê tít thằng Cẩn luôn mà.
Rồi thằng bạn tôi còn bảo sẽ tốt, vì cứ như ông trời ban nhỏ này đến cho nó vậy.
Thật, từ khi quen nhỏ, thằng Cẩn nhiều khi sến súa kinh khủng, nhưng chính vì yêu nên người ta mới trở nên thế thôi mà.
Vậy mà giờ… Tôi phải ngồi đây, nhìn thằng bạn chí cốt chống 2 tay ra phía sau, ngửa mặt lên nhìn trời… Tôi biết, nó đang đau, đau lắm.
Và rồi chúng tôi lại im lặng như lúc đầu, trong đầu tôi đang hoạt động nóng máy dần, cố tìm những câu an ủi nó sao cho hợp hoàn cảnh thì tự dưng tiếng di động của thằng Cẩn vang lên từ trong túi quần nó.
Móc ra và cười khẩy một cái, nó đưa tôi.
Nhìn vào thì tin nhắn được gửi đến từ “Tình yêu” tức con nhỏ Thanh chết dịch đó, ừ thì chắc thằng Cẩn nó muốn tôi đọc.
“Tao là bồ bé Thanh, mày liệu hồn, tao không muốn mày lảng vảng lại gần ghệ của tao, nghe chưa thằng mặt…” (Đoạn này tôi viết ngôn ngữ Tiếng Việt đấy, chứ thật ra thằng này nó nhắn tin muốn đạp vô mặt lắm)
– Nó nhắn gì vậy?! – Thằng Cẩn nhìn tôi.
– Mày coi làm gì, con nhỏ đó nó khốn nạn lắm, đừng có coi! – Tôi vội giấu cái điện thoại ra đằng sau.
– Đưa đây tao coi, để coi nó khốn nạn đến mức nào – Thằng oắt điên chồm đến giật lại điện thoại rồi mở lên.
– Thằng cờ hó, mày đọc làm gì cho…
Sau một điệu cười khẩy thì…
Bủm
– Gì vậy? Sao lại liệng?! Con đó không đáng!!! – Tôi nói như quát vô mặt nó, khùng quá mức rồi.
– Cái điện thoại đó là lúc quen nhau nó mua cho tao đó, đồ vô chủ thì nên liệng! – Nó nhếch môi, cay đắng!
– …
Thằng bạn tếu táo của tôi đây sao? Sao mày lại ra nông nổi này hả Cẩn?!