Cô Giáo Chủ Nhiệm


Bị hành thêm vài lần nữa thì cô cũng thả tôi về, nói chung cũng thở phào thoát nạn nhưng nhìn bà bác đi cà nhắc vào trong nhà thì tự nhiên tôi hơi chột dạ.
– Hử? Sao còn chưa về? – Cô giáo giật mình khi tôi đứng lù lù trước cửa.

– Cô có gì ăn chưa?

– Giờ nấu nè – Nói đoạn “lết” lại cái bàn vơ chai dầu khi sáng đi cất.

– Đừng nấu, cô ngồi đó đi, cho em mượn cái điện thoại.

– Chi??

– Cho mượn đi! – Tôi làm mặt ngầu chìa tay ra.

– Trong phòng ngủ ấy, trên đầu giường.

– Vâng.

Lấy cái điện thoại bấm số nhà, tôi không quên nhìn quanh phòng ngủ của cô, cái bà này bả thích màu hồng hay sao ấy.

Y bộ chăn nệm màu hồng hết, tông xẹt tông, cái gì đó treo gần cửa sổ cũng hồng, con gấu đặt trên tủ cũng hồng nốt.

Mà gấu ai tặng vậy?

Gọi điện về nói nay phải ở lại giải nốt xong cái mớ bài tập luôn thì ngồi nghe mẹ tôi cằn nhằn sao cứ phiền cô hoài.

Ầy, bà đó phiền tôi thì có.

Xong xuôi đâu vào đấy tôi phóng xe ra gần đường CMT8 mua 2 hộp cơm rồi chạy về.

Tự nhiên thấy mình lớn thêm tí.

Hề hề, sau nay tôi sẽ chăm cô bằng cách cho cô làm quen với thức ăn ở tiệm vậy.

– Bày vẽ, cô xuống nấu tí là xong chứ gì – Cô giáo ngồi nhìn tôi mở 2 hộp cơm ra.

– Thì ăn vầy cho nhanh, còn ngủ nữa.

– Em ngủ ở đây á!?

– Chứ gì, chẳng lẽ cô đuổi em về – Tôi nheo mắt.

– Vậy… nằm ở phòng khách hả? – Tự nhiên thấy bà bác này mất bình tĩnh ngang xương.

– Tất nhiên, em ghét màu hồng! – Tôi để hộp cơm trước mặt cô giáo, sẵn tiện xuống dưới bếp lấy cái tô đổ canh ra.

– Ê, ăn phụ cô đi!

– Cơm có tí mà ăn không hết á??

– Thì cô không quen ăn cơm tiệm – Cái giọng nghe nó nũng nịu gì đâu ấy.

– Mốt quen! – Tôi đáp tỉnh bơ.

– Còn lâu, nè, đưa hộp đây cô xớt qua cho, nè!!!

– Uầy!

Ăn uống xong thì tôi nằm trên võng bên trái cửa phòng khách mà đánh một giấc.

Chẳng biết qua bao nhiêu lâu mà tỉnh dậy đã thấy cô ngồi trên ghế xem ti vi rồi.

– Cô không ngủ à?!

Không biết mặt tôi lúc vừa dậy nó như thế nào mà tự nhiên cô nhìn qua rồi che miệng cười.

Hầy, chuyên gia trêu chọc nhau.

Nhìn đồng hồ cũng đã 4h, tôi xuống rửa mặt rồi lại lên học tiếp, gì chứ còn 1 tuần là thi, cô Phương yêu cầu nhất Huyện, còn cô Yến thì bảo phải nhất Tỉnh.

Ôi đệch.

Làm như tôi là thánh chắc.

Nhưng bị ép rồi, phải học thôi.

Buổi học hôm đấy cũng không có gì đặc sắc, đến 7h là cô thả tôi về rồi.

Đến nhà thì thấy thằng em đang xin tiền ba cho nó mua đĩa siêu nhân Gao ồ.

Thế là theo lệnh ba, tôi phải đi theo nó ra hàng đĩa để biết đĩa nào đã có ở nhà rồi, tránh tình trạng cứ mua phải đĩa trùng.

Vừa vào tiệm tôi cũng lượn ngay đến quầy phim để xem có phim nào đáng xem không, cứ dòm qua dòm lại rồi vô tình…

– Dạ cô!

– Mua đĩa hả?! – Cô Yến tươi cười.

– Dạ, cô cũng ra mua hả cô?!

– Ừ, cũng muốn nghe mấy bài nhạc ấy mà – Giờ tôi mới để ý cô cầm cái bịch trong đó có khoảng 2, 3 cái hộp đĩa bên trong, chắc thanh toán rồi.

Đến hồi ngước lên thì thấy cô đang nhìn tôi chăm chăm nhưng chẳng muốn nói gì cả.

Rồi vuốt tóc gật nhẹ ý bảo “Về nhé!”, Tôi cũng lễ phép cúi đầu chào lại.

Nhưng cô không đi một mình, có một ông nào đó đang dựng xa trước cửa, khi nãy tôi có thấy nhưng không để ý.

Giờ thấy thì… cũng đẹp mã đấy.

Rồi ổng nhìn tôi hất đầu ý hỏi cô tôi là ai, môi cô mấp máy chắc là đang nói là cô trò rồi cô lên xe ổng, quay đầu xe lại rồi phóng đi.

Vậy là bạn trai cô hả? Ông này tôi chưa gặp qua chắc không phải giáo viên trường rồi.

Tự nhiên tôi đứng thần ra một lúc chả hiểu tại sao rồi hít một hơi thở dài ra.

Chúc mừng cô nhé! Hoa đã có chậu.



Nếu một ngày nào đó nhìn lại tất cả, tôi nghĩ mình sẽ phải nhìn lại và xem đã được cái gì và mất cái gì.

Con đường tôi đang chọn có nhiều chông gai không, có quá sức với một thằng nhóc không.

Ừ thì tôi cũng không biết.

Chỉ biết bây giờ và mãi mãi về sau tôi không bao giờ hối hận.

Đã hơn 10 ngày trôi qua nhưng cái mặt thằng Cẩn vẫn chẳng khá hơn là bao, nó không tâm sự với ai ngoài tôi cả, tôi biết.

Thằng Khôi tuy cũng biết Cẩn ta có chuyện buồn nên cũng bớt nói năng lại, bộ 3 tam giác bàn cuối im lặng hẳn đi làm cho nhỏ Nguyệt vô cùng bất ngờ.

Cuối tuần đấy số lượng bài phạt giảm hẳn, thằng Cẩn thậm chí chả bị sẹo nào.

Có nói chuyện đâu mà sẹo sẹt gì.

Và chiều ngày hôm ấy, tôi lửng thửng đến nhà cô giáo với tâm trạng lo lo.

Lỡ không đạt nhất thì chắc cô chẳng chịu ôn cho tôi nữa đâu.

Nhưng đời nào tôi biết bả cũng đang chờ tôi tới lắm, đau một phát là ếu phải muốn nhảy đến mà ôm hôn gì sất:

– Đến đúng giờ nhỉ?

– À, dạ! – Tôi hơi khựng lại, sao nghe mùi khét khét đâu đây ta?

– Ngồi vô bàn đi!! – Cô giáo nhướng hàng lông mày thanh tú lên, chỉ chỗ tôi đến bàn như ngày đầu tiên tôi đi học vậy, rồi cô lục cái gì trong cái mớ tập.

Gì vậy trời?!

– Đây, học sinh đi thi Olympic thế này đây! – Cô giáo để cuốn tập lên bàn rồi thẳng vô nó.

– Ủa cô, tập em mà? – Tôi ngơ ngác.

Rõ ràng, vì tập tôi được bao bìa màu trắng, khỏi nhìn nhãn vở cũng biết.

– Tất nhiên, lật ra đi, phần bài tập nộp cô hôm qua đó.

Dù chẳng hiểu cô đang nói gì nhưng tay tôi vẫn cầm cuốn tập mà lật ra, có gì đâu trời, hôm qua tức là thứ 6, cô kêu là nộp hết bài tập lại, thì… Nộp thôi chứ sao?!

Tôi hơi khựng lại, chẳng lẽ cô biết hả trời…

– Giỏi ha!!!

– Dạ!? – Tôi làm cái bộ ngây thơ cụ.

– Có thật là em không biết không?

– Thật mà cô, bài tập này…

– Em dám nói là em mớ bài tập này không? Dám không?! – Cô giáo đập tay cái rầm lên bàn, à không, đập tay lên cuốn tập, nó đang nằm trên bàn.

– Thì…

– Không dám nói chứ gì? Cô hỏi thật, em bận cái gì mà không làm?! Trong khi cô đã dặn từ tuần trước là cô sẽ thu, hả?

– …

– Hay khó quá, hay là ỷ thi Olympic rồi nên thấy không cần làm nữa, coi mấy bài này không xứng tầm..?

– Không phải đâu cô ơi..! – Tôi méo xệch cái miệng, quên làm thôi mà.

– Cứ cho là vậy đi, nhưng giờ thêm cái tật qua mặt cô nữa là sao chứ?! Bài này là em chép từ bạn Tiên đúng không?!

Đến lúc này tôi cúi mặt luôn, sao mà tinh thế nhỉ, tôi đã cố tình không nộp cùng nó rồi thế mà cũng phát hiện ra nữa.

– Lần này là lần thứ mấy rồi hả?! – Bất giác nhìn lên thấy cô giáo đang trừng mắt, uầy, lại cúi xuống.

– Lần đầu tiên mà cô!! Bỏ qua lần này đi cô.

– Đây khôn phải là lần đầu tiên, em không tính cái lần em dối cô hả?!

– Ủa, đây là chuyện hoàn toàn khác nhau mà cô?!

– Sao khác? Cùng là dối không chớp mắt thôi – Cô gằng giọng.

– Đâu, chuyện này là chính sự, nó khác chứ cô?!

– Không khác gì hết, cũng thế thôi.

– Uầy, thôi được rồi mà, em xin lỗi.

– Tôi lại cúi mặt xuống.

– Học sinh thi Olympic mà vậy đấy, mai thi rồi.

– Dạ, em sẽ cố thi, đạt hạng nhất để đền tội.

Ha cô?! Hê – Tôi làm cái mặt nham nhở đến cả cơ mặt của cô giáo cũng giãn ra nhưng cố gắng không cười.

– Nếu không nhất?!

– Thì… Không vác cái mặt… đến nhà cô nữa – Tôi quả quyết.

– Lúc đó cô cũng chẳng thèm nhìn mặt em – Cô dẫu môi giận dỗi.

– Thật á?! Không nhìn luôn á?

– Thật! – Cô gật gù như vừa nghĩ ra cách ác nhất để trừng trị tôi.

Đúng là ác thật mà.

– Được rồi mà – Tôi cười khì.

– Cười bên này, không được cười bên kia nữa!!

– Rồi rồi, uầy, tự nhiên thuận bên phải mà giờ phải cười bên trái, cô có thấy kỳ cục không?

– Không, đẹp là được!

Đệch, bà bác này muốn lên chức lắm rồi đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui