– Rồi giờ sao? Ngủ đâu đây?! – Cô giáo 2 tay chống hông ngó qua ngó lại trong phòng ngủ cứ như đang thiết kế địa hình ấy.
– Thôi, em ra phòng khách ngủ.
– Không, ra đó lạnh, cũng như không.
Lên giường ngủ.
– Ớ, vậy cô ngủ đâu?! – Tôi ngơ ngác.
– Trên giường luôn – Đáp tỉnh bơ.
– Ớ – “Ngơ ngác x 2”.
Mà nhớ hôm trước bả chết bỏ cũng không cho tôi lên giường bả nằm mà ta.
– Gì?! Lên giường mới ấm, thôi cất ly sữa đi rồi ngủ.
Khuya rồi!
– Em ngủ cái ghế này cho cô! – Tôi chỉ tay vào cái ghế gỗ trong phòng ngủ.
– Cũng lạnh vậy?! – Cô giáo nheo mắt.
– Uầy, thì đi bụi mà, đi bụi mà mền ấm nệm êm quá cũng kỳ lắm.
– Nói rồi tôi cười phát xong xuống rửa ly.
Vừa bước vô phòng thì…
– Nè, đồ của ông cô, chắc em mặc vừa.
– Cô giáo chìa bộ đồ pijama màu trắng được xếp gọn gàng ra.
– Ông cô á?!
– Ừ, thay nhanh đi – Nói rồi cô bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại ý bảo tôi cứ thay trong phòng.
Ờ thì…
Cạch
– Xong rồi – Tôi mở cửa.
Tính ra bộ này ngắn so với tôi nhưng cũng tốt hơn là mặc đồ ẩm ướt đi ngủ, càng tốt hơn là mặc… ừm… Không thích mặc đồ con gái đâu, dù đó là đồ bà bác này đi chẳng nữa.
Và rồi người nằm trên ghế úm cái chăn vừa được phát cho, người nằm trên giường cũng đang úm cái chăn màu hồng (đổi tông nữa rồi).
Mới đầu cô với tôi nằm tư thế nghiêm, sau thì cô quay qua bên kia nên tôi an tâm… quay theo.
Tranh thủ nhìn lúc nào hay lúc đó chớ.
Nhưng đột nhiên cô giáo lại trở mình rồi quay lại phía tôi, đệch, lại 4 mắt nhìn nhau.
Tôi như phản xạ vô điều kiện liền quay ngược lại bên kia để cô “ngắm” lưng mình.
Hic, bị bắt quả tang tại trận rồi.
Nhưng không như dự tính lúc đầu của tôi là sẽ ngắm cô cả đêm vì cơn buồn ngủ đã kéo đến.
Cũng phải, mệt mỏi cả ngày chứ ít gì.
Tôi ngáp vài cái rồi ngủ luôn.
…
Nhiều khi ông trời ổng rất ưu ái tôi, cho tôi chất xám, cho tôi được gặp những người cô, những người bạn tuyệt vời, cho tôi một gia đình, à, mặc dù giờ đang có biến.
Nhưng cũng lấy đi của tôi nào là căn bệnh run tay bẩm sinh tuy còn nhẹ, bệnh mất ngủ kinh niên và hôm nay, cái chứng đau lưng chết tiệt đang hành hạ tôi.
Mở mắt dậy nhìn đồng hồ, mới hơn một giờ, tôi ẹo qua ẹo lại cái lưng đang đau xong ngáp phát rồi định quay qua ngủ tiếp, nhưng chợt phát hiện ra cái giường trống trơn.
Nhìn lại thì cửa phòng khép hờ, rồi tự nhiên tôi lại nghe thấy tiếng bật đèn, dòm qua khe cửa thì là phòng học.
Đang đêm làm quái gì nửa đây trời.
Hay là..?
Để mền qua một bên, tôi nhè nhẹ mở đẩy cửa ra một chút rồi lách người qua khe đủ rộng.
Nhón chân tiến sát lại phòng học thì nghe tiếng nói.
– Dạ chị Vân, em là Phương, chủ nhiệm lớp của Nguyên nè chị!
– …
– Dạ… Dạ, dạ chị ơi Nguyên nó đang ở nhà em, vừa nãy nó tới em cũng bất ngờ lắm nhưng không sao khuyên về ngay được…
– …
– Dạ, dạ giờ nó ngủ rồi, chị yên tâm.
Để sáng mai em sẽ khuyên nó về nhà.
– ..!
– Dạ, dạ không có gì đâu chị, cũng là trách nhiệm của em mà.
Chị nghỉ đi nha chị.
Mai em chở nó về…
– …
– Dạ, dạ chị nghỉ đi, em chào chị!
Bất giác tôi thở phào, thôi thì cô làm vậy là đúng.
Tôi thật trẻ con và ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho thân mình, không bao giờ quan tâm đến cảm nhận mẹ cả.
Tự nhiên lòng tôi chợt thắt lại.
Nhưng…
– Hic… hức… hức..!!
Gì vậy? Âm thanh này…
Soạt
Tôi mở rộng cánh cửa phòng học và ngồi trên chiếc ghế đẩu quen thuộc là người tôi xiết bao yêu quý, trong tay hãy còn cầm cái điện thoại và… Hình như là danh sách lớp, chắc moi ra lấy số điện thoại mẹ tôi.
Và trên khuôn mặt xinh đẹp ấy đang lăn dài những giọt nước mắt trong trẻo làm tim tôi nhói lên một nhịp.
Bước vào phòng rồi cúi xuống thật thấp để nhìn khuôn mặt đang cố tránh né mình, nhẹ đưa tay định lau nước mắt…
– Em về mà lau nước mắt cho mẹ em ấy! Em có biết là mẹ em đã khóc khan cả cổ không hả??? Hức! – Cô giáo vừa nấc lên vừa gạt tay tôi ra, rồi quay qua hướng khác đưa tay lên lau những hàng lệ đang rơi như những giọt mưa ngoài kia vậy.
– …
Tôi ngồi bệch xuống rồi nhìn ra cơn mưa như trút nước.
Chắc hẳn mẹ tôi khi nãy đã chạy đi chạy lại khắp nơi để tìm tôi.
Trong cái lạnh giá buốt của cơn mưa đầu mùa mang đến, con người đã yêu thương tôi hết lòng đó chắc đã gọi tên tôi cả ngàn lần, nước mắt cũng hòa cũng với những giọt mưa.
Ôi thôi sao mà tôi lại bốc đồng thiếu suy nghĩ đến mức đó kia chứ? Bất hiếu… Quá bất hiếu.
Giây phút ấy tôi muốn lấy cả cuộc đời mình mà chuộc lại tất cả những sai lầm đã gây trong ngày hôm nay.
Tôi muốn báo hiếu, muốn mẹ sẽ không bao giờ vì tôi mà phiền lòng nữa.
Tôi muốn, tôi muốn làm nhiều thứ lắm.
Đang suy nghĩ miên man, tôi chợt tỉnh khi cô giáo đã ngồi xuống mặt đối mặt với tôi tự lúc nào rồi.
Tôi nhìn cô, bằng chính đôi mắt mẹ ban cho, bằng chính trái tim mẹ tạo ra.
Như cả con người tôi dường như sinh ra là để yêu cô giáo vậy (À mẹ, con yêu mẹ hơn nhé!).
Vào lúc ấy, tôi có thể nghe thấy tiếng mưa dần vơi đi và nhường chỗ cho những cảm xúc lâu ngày dần được bộc lộ.
Cô giáo ôm lấy tôi, thật nhẹ nhàng, vòng tay qua lưng rồi áp má vào bờ vai vừa đủ để cánh mũi tôi khẽ chạm trán cô.
Tôi có thể cảm nhận được bằng tất cả mọi giác quan, từng thớ thịt đang áp sát vào nhau, từng hơi thở phả nhẹ vào hõm cổ, rồi đến đôi bàn tay đang ôm siết lấy lưng.
Ừ thì… Tất cả.
Cả đời này tôi vẫn nghĩ rằng, hay nói đúng hơn là chắc chắn rằng: Mọi ngôn từ vào lúc ấy đều trở nên vô nghĩa.