Nhìn đồng hồ cũng đã gần 3h sáng, chúng tôi cứ ngồi đó, tôi dựa lưng vào đầu giường và cô ngồi bên phải mà dựa vào lòng tôi.
Hôn lên mái tóc đẹp, tôi chỉ muốn giây phút này kéo dài mãi không thôi.
Bất giác cảm thấy từng ngón tay trái dãn khoảng cách với nhau vì giờ đây có một bàn tay khác đan xen vào.
– Tay em đẹp nhỉ? Thon thon dài dài.
– Phải nói quá đẹp chớ – Tôi nhướng mày.
– Hoang tưởng, khen chơi thôi.
Mà sao cái bàn tay lại trắng hơn cái mặt nhỉ? – Cô kéo đôi tay đang dính chặt nhau tạo thành nắm đấm tọng nhẹ vào cằm tôi.
– Uầy, mà không tính ngủ à?
– Em buồn ngủ rồi hở? – Cô dựa hẳn vào lòng tôi.
– Muốn chớ, còn hành sự nữa chớ, hề!
– Nói cái gì đó? – Cô quay lại trừng mắt.
Không muốn nói gì hơn, ngắm nhìn dung nhan trước mắt là đủ để tôi rơi vào mộng mị không thể thoát ra rồi.
Này thì…
– Hôn một phát lên trán này!
– Hôn một phát lên cái mũi nhỏ nhỏ xinh xinh này.
– Hôn lên…
Bụp
– Ừm… Ứm… ưm ưm???
– Đầu óc đen tối vừa thôi nhé – Cô giáo lườm một phát rõ sắc.
Vừa tính thả tay cô ra mà kéo cái tay đang bụm miệng tôi lại thì thấy tiếc tiếc.
Vậy là “chiến đấu” vài phút thì cái miệng mới được thả tự do.
– Thì chỉ là nói chơi thôi mà – Tôi ra vẻ sừng sộ.
– Chơi gì, rõ ràng em có ý đồ.
Liệu hồn!!
Nói rồi cô quay lại mà dựa tôi tiếp… Lạy chúa, chả hiểu nổi người con gái này nữa.
Cấm cho đã rồi khích nhau à?
– Mà nãy giờ để ý nha, sao nói trống lốc vậy? Không xưng hô gì hết?!
Được cô “gợi ý” lòng tôi như nở từng khúc ruột, đúng là người yêu tôi tâm lý mà!
– Vậy giờ mình kêu anh em nhá? Hay vợ chồng đây ta?! – Tôi hớn hở…
Nhưng 3 giây sau thì từ phòng ngủ cô giáo đã rú lên một tiếng kêu thảm thiết như thú hoang bị trúng đạn… Và 1s sau con thú biết nói tiếng người đó đâm đầu xuống nệm (không dám miêu tả âm thanh).
– Cho mà chừa nhé, kêu cô xưng em đàng hoàng cho tui nghe chưa? – Cô giáo vẫn cắm 2 móng tay cố định trên hông của tôi.
Hic!
– Ừ, biết rồi… Biết rồi mà..!!
– Dám “Ừ” hả? – Hai ngón tay cắm sâu hoắm luôn.
– Dạ, em biết rồi… Biết rồi… Cô thả ra COI!! – Tôi vừa la làng vừa nhảy dựng.
– Biết điều đó!
Rồi ngay sau đó cái con người vừa hành hạ tôi xong lại quay qua xuýt xoa thổi phù phù cho chỗ vừa mới bấm khi nãy, rồi còn tự hỏi da gì mới bấm tí đã đỏ chét rồi.
Da người chứ có phải da trâu đâu trời!!!
Ôi tôi yêu phải ai đây..! Giờ phát hiện ra đã quá trễ rồi.
Tôi đúng là bị mỹ nhân kế dụ hoặc mà.
– Ác độc!! – Tôi nhăn mặt xừa xoa xoa hông nhìn cô giáo.
– Vậy thì đi thương người khác đi!
– Ớ, có ai đâu mà thương chứ?
– Đầy ra đó, xạo không!!! – Bà bác nhà tôi trề môi.
– Kệ, thương mình cô thôi mà – Hôn cái chóc vào má này.
– Chắc không? – Cô quay lại nhìn tôi mỉm cười.
– Trời ơi, chứ hồi đó giờ cô nghĩ em mết ai nữa, lê lết theo cô không thôi!
– Ai biết được em chứ! – Đánh yêu vào má tôi phát rồi quay lại dựa vào lòng tôi, biết ngay mà, bác này thuộc dạng thừa biết nhưng vẫn muốn người ta nói ra.
– Thiên thần của… Trần Hoàng Nguyên mà – Tôi lại đặt môi lên hôn vầng trán cô giáo.
– Ai là thiên thần của em chứ?! – Cô ngước mặt lên.
– Thì em mặc định đó giờ mà, mỗi lần nhớ là tự hỏi: “Thiên thần của tui đâu rồi?!” (Chém tí cho bả phê).
– Không tin nổi.
– Thôi mà, nhớ cô tường giờ từng phút luôn ấy…
– Thiệt hả? Nhớ luôn hả? – Cô giáo làm giọng lém lỉnh.
– Ừ, nhớ lắm.
– Vậy… Cô buồn thay cho mẹ em!
– Ớ, tại sao?
– Thì sinh rồi nuôi lớn cho đã, giờ lại đi nhớ người khác, chịu nổi không? – Cô vừa nói vừa cười.
– Ở đó, em cũng buồn thay cho mẹ cô.
– Ê ê, tui không có nhớ mấy người nha – Cô giáo quay lại nheo mắt.
– Ủa? Em có nói là buồn thay cho mẹ cô vì lý do đấy đâu? Làm gì mà bức xúc vậy ta? Hay là nhớ em đứt ruột luôn nè – Tôi cười đểu.
– Làm… Làm gì có chứ, tại nãy giờ đang nói chuyện này mà! – Cô giáo phản ứng cực yếu ớt luôn, hề hề.
– Thôi thôi, tất cả chỉ là ngụy biện thôi!!
– Nhưng mà đâu có đến nỗi đứt ruột đâu, vậy chết rồi còn gì? – Cục cưng nhà tôi đang tiu nghỉu mà phồng má ra đấy, hế hế.
– Thừa nhận luôn, hì hì… Em cũng thế! – Tôi nhìn thật sâu vào đôi mắt ấy.
– Không tin! – Rồi cô lại dựa vào lòng tôi tiếp.
– Sao không tin tưởng nhau thế nhợ?
– Nịnh quá đáng…
– Phải nịnh vợ nhiệt tình chớ! – Tôi cười cầu tài.
– Gì? Ai là vợ em, nói lại lần nữa coi?! – Ngồi bật dậy và “xù lông nhím – ing”
– Thử gọi cho mát lòng thôi mà, thôi mà, cho ôm cái đi – Không cần cô đồng ý, tôi kéo sát cô vào lòng.
– Liệu hồn đó.
– Bà bác nhà tôi cũng chịu đặt cằm lên vai rồi vòng tay ôm tôi chặt lắm các bác ạ.
– Ớ! Ôm người ta cho đã rồi nói vậy đó hả?
– …
Hình như thấy chột dạ nên cô giáo cố đẩy tôi ra nhưng nghĩ sao tôi ôm sát rạt vầy mà đẩy được cũng nể, hê hê… Đẩy 2, 3 cái thấy không ép phê cô im luôn.
– Giỏi chọc thôi – Cô giáo khẽ dụi vào hõm cổ tôi thỏ thẻ.
– Thì thua nhau cả chục tuổi mà – Tôi kéo tay ra mân mê từng ngón tay thon đẹp.
– Gì? Đâu ra cả chục tuổi chứ, em đừng nói là em không biết tuổi cô nha!
– Chứ cô có bao giờ nói đâu chứ?! – Tôi làm mặt tỉnh bơ.
– Ừ ha… Thì…
– Khỏi, biết mà.
Ngày 19 tháng 10 năm 1986 là ngày thiên thần của đời em oe oe phải không?! – Tôi ôm chặt hơn.
– Ủa sao biết chứ?
– Hôm trước đi Củ Chi ấy, cô Trang có hỏi cô sinh năm 86 phải không mà, em đang đi bên cạnh nghe hết.
– Ừ… Ừ ha… Mà sao biết ngày sinh của cô?
– Mới sáng qua thấy cô lấy sấp hồ sơ lỉnh kỉnh đó, rồi cái chứng minh nhân dân bị tuột ra, dòm là thấy thôi, à mà… Cái hình thẻ… hahaha… Ngố không chịu được… haha!!
– Không được cười chứ… Bụp… Không được cười!!!
– Ưm… Ưm… Ưm… ỨM ỨM..!! – Bả bấm móng tay vô bắp tay tôi tiếp.
Lạy chúa cứu con.
– Hừ!!
– Mà giờ chịu ngủ chưa?! – Mặt tôi méo xệch.
– Ừ, ngủ chứ.
Cấm em làm gì đó nghe chưa!!!
– Uầy, mà xưng hô kiểu vầy nó hơi kỳ đó!
– Không có kỳ gì hết, cấm cãi!
– Hay giờ mình xưng hô theo Đoàn Đảng gì đi cô – Rồi không đợi cô giáo thắc mắc, tôi tiếp lời luôn – Ví dụ như là đồng chí á.
Đồng chí Nguyên đang ôm đồng chí Phương nè.
(Cái vụ này tôi thừa nhận mình bắt chước, vì ở nhà ba tôi hay gọi mẹ là “đồng chí mẹ”).
Luồn tay qua eo kéo sát cô vào lòng hơn nữa, tôi khẽ đặt môi lên hôn cái má ửng hồng.
Thật chứ tôi mong giây phút này từ mấy ngàn năm rồi chứ ít ỏi gì.
– Vậy giờ ngủ chưa đồng chí Nguyên? – Cô thỏ thẻ, chắc cũng thấy ý kiến của tôi quá hợp lý, hê hê.
– Tuân lệnh… uỷ viên Đoàn trường, hề!
Rồi tôi nằm xuống trước để tay gác ngang xong hất mắt ý kêu cô gối đầu lên đi.
Bả ngại các bác ạ, rõ ràng khi nãy chủ động ôm tôi này, rồi sau còn dựa sát vô người tôi nữa.
Thật chẳng hiểu nổi.
Nhưng dù sao tôi cũng thắng, sau màn đấu mắt đầy cam go thì chú mèo lông trắng nhà tôi đã chịu nằm xuống để tôi ôm eo kéo sát lại.
Ôi cảnh tượng này nó… còn hơn vợ chồng son nữa.
Hôn thật sâu thật chậm lên cái trán cao xinh đẹp, tôi cố nhắm mắt lại, đôi lần có hí hí để xem cô ngủ chưa.
Khoảng 10 phút sau khi nghe hơi thở đều đều, tôi khẽ khàng chạm môi hôn lên cái mũi nhỏ xinh.
Tôi không biết tạo hóa có ưu ái cho tôi quá không khi ngày hôm nay, nằm trong vòng tay tôi là một người con gái có thể nói thanh cao xinh đẹp tuyệt trần nhất mà tôi từng có cơ hội gặp mặt.
Cô đẹp từ đầu đến chân, một mẫu người quá hiếm có.
Còn nhớ khi nhỏ lúc xem một bộ phim, có một tên trẻ trẻ dạng tôi đang học trung học đã hùng hồn mà nói người yêu của ổng sau này phải có chân tay đẹp.
Lúc đó tôi rất lấy làm khó hiểu, nhưng giờ thì thấy ổng nói cũng không có gì sai.
Gì chứ mặt đẹp nhiêu mà khi mân mê bàn tay thì bật ngửa cũng khổ.
May phước, tôi không nằm trong hàng ngũ phải bật ngửa đó.
Tay đẹp thế này thì… Mà cô à, cô làm ơn đẹp ít ít lại dùm em đi cô, cho em bớt cái cảm giác không tương xứng.