Cô Giáo Chủ Nhiệm


Chiều ấy về nhà, sau màn kêu ở lại của bà bác nhà tôi vì có công chuyện nhằm cổ vũ tinh thần thì tôi cũng đã có can đảm mà đạp xe về đến nhà.
Hôm nay ba mẹ đều đi làm về sớm cả, bước vào nhà thì ba tôi đang đọc báo, ngước lên dòm tôi cười một cái…

– Mẹ đâu rồi… ba! – Mợ, sao cái từ ba nó khó nói thế nhỉ?

– Mẹ con dưới bếp đó.

Lên cất cặp sách đi rồi xuống.

– Dạ.

Nhưng khi đến cầu thang thì tôi lại nghe tiếng mẹ với nhóc Kha ở dưới bếp, thôi thì vứt cái cặp ở bậc thang cuối, tôi lượn xuống bếp luôn.

– Ủa anh hai, sáng anh hai đi đâu mà sớm vậy? – Thằng Kha đang ăn hộp sữa chua thấy tôi liền hỏi.

Vậy là chắc ba mẹ nói với nó là tôi đi học hay gì đó rồi.

– Ừ, đi học – Rồi tôi nhìn lên, mẹ đứng đó, ở bên góc bếp đang bấm máy giặt.

Nhìn mẹ cười, một nụ cười mà chắc chắn rằng, tôi vẫn luôn muốn nhìn thấy nó.

Thật là muốn chạy đến ôm mẹ và nói hàng ngàn câu xin lỗi, ba đã thế mà tôi lại hư như vầy… cha con nhà tôi có tội với mẹ quá.

– Nguyên thay đồ đi con, rồi xuống ăn cơm.

– Dạ! – Tôi gật đầu như cái máy rồi lên, tự nhiên lòng ấm lạ luôn các bác ạ, hình như là do nhìn nụ cười của mẹ.

Tối đó, gia đình tôi 4 người vẫn vui vẻ như bình thường, ba chốc chốc vẫn chèn vào một câu chọc đểu mẹ để rồi mẹ bật lại phát là cứng họng luôn, thằng Kha vẫn nói chuyện ngáo như thường.

Ba mẹ tôi cũng chẳng nhắc gì đến cái phi vụ “bỏ nhà ra đi”.

Nhưng lúc tắm xong, định lên phòng hí hửng với cô Phương (qua điện thoại) rồi ngủ thì mẹ tôi có bảo ngồi lại mẹ nói chuyện.

– Thật ra mẹ có chạy qua nhà cô Phương với cô Yến, nhưng mẹ nghĩ mày không vào đâu.

– Sao mẹ nghĩ vậy?


– Lúc đầu ba mày lo mở cửa thì mẹ cũng sợ mày về ngoại, nhưng gọi về hỏi dì 4 thì dì 4 bảo không thấy mày.

Rồi ba mẹ chạy đến nhà dì Uyên (Mẹ nhỏ Hạnh) cũng không thấy đâu.

Con Hạnh nó nghĩ mày sẽ đến nhà mấy thằng bạn thân nhưng mẹ biết tính mày, sĩ diện quá nên sẽ không bao giờ chịu đến đâu.

Rồi chạy ngang qua nhà mấy cô của mày thấy tắt đèn rồi.

Ai dè đâu…

Chưa dứt câu thì mẹ nhìn tôi, ánh mắt xiết bao yêu thương mà tôi có thể cảm nhận được.

Thực tế tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đến nhà mấy đứa bạn, cũng có khi trong tiềm thức tôi lại nghĩ giống mẹ, là cái sĩ diện này chắc chắn sẽ ngăn cản.

Ôi thôi, y chang như cái câu mẹ hay nói: “Mẹ mà không hiểu mày thì ai hiểu nữa”.

Ớ mà giờ có thêm người hiểu rồi đó mẹ ơi.

– Sau này con sẽ không bao giờ như vậy nữa đâu.

Tôi cười rồi lên phòng, trong lòng như mới vứt đi một nỗi lo âu vô định, tình cảm gia đình, tình mẫu tử là thiêng liêng nhất trần đời.



Này thì leo lên giường… Này thì trùm chăn lại… Này thì bấm số gọi…

– Mẹ em có nói gì không?

– Thì phán đoán sẽ đến nhà đứa nào đứa nào ấy, rồi còn nói chạy quay nhà cô… Ừm… Nhưng không thấy – Mợ, mém nói thêm cô Yến nữa…

– Ừa, vậy nhà bình thường hết hả?

– Ò, bình thường chứ sao.

À… Mà có người không được bình thường.

– Ai?

– Em!

– Là sao? – Giọng cô giáo thắc mắc.

– Nhớ! – Tôi thở dài thảm sầu.

– Nhớ gì?

– Chẳng lẽ nhớ cái giường cô – Tôi sùng máu.

– Hơ, biết đâu được, em biến thái lắm.

– Uầy, nhớ cái người đang nằm trên giường kìa – Tôi lại thở dài.

– Có ai xạo sự như em không? Hở? Hở?

– Ớ, tất nhiên là không, nghĩ sao có người có thể thay thế được em chứ!

– Tự tin!

– Thế nên mới dớt một bé xinh ơi là xinh – Tôi giở giọng ong bướm dụ ghiền.

– Xì, mà gọi ai là bé đó!?

– Uầy…

– Anh hai đang làm gì là rì rầm vậy?


Tôi giật mình vội úp cái điện thoại xuống, tung chăn ra và cười như thằng hề trước mặt nhóc Kha.

– Đâu có gì, mày ngủ đi, mai đi học.

– Anh hai cứ nói chuyện sao Kha ngủ – Nó nói giọng ngái ngủ chưa kìa.

– Ừ ừ, không nói nữa.

Ngủ đi.

Dù tiếc hùi hụi nhưng tôi cũng phải ngậm mỏ lại và nhìn lại thì điện thoại vẫn ở chế độ gọi, tức là tôi nói gì với nhóc Kha cô đều nghe hết.

Nhưng mà… Vẫn có thể thay đổi không gian mà ta!!!

Nghĩ nghĩ tôi nhẹ nhàng bò dậy mở cửa ra ngoài rồi chui vào toilet.

– Phải ra ngoài cho nhóc em của em ngủ.

– Ừa, biết rồi – Cô giáo cười.

– Cô ngủ chưa?

– Giờ ngủ đây, cũng khuya rồi… Mà nãy hay ha, nói với… Bé em cái gì đó?

– Gì đâu? – Tôi ngơ ngác.

– Xưng hô bằng gì?

– Uầy… Thì đó giờ vậy rồi.

– 50 Lần chép phạt riêng, miễn bàn nhé!

– Cô à, cô khoan hồng đi cô – Miệng tôi méo xệch luôn.

Hic, đúng là…

– Không! Mà ngủ đi chứ?

– Thôi mà cô – Tôi tiếp tục nhây.

– Ngủ đi, nằm mà nhắn tin với ai nữa là chết với tui – Cô giáo nói một câu hăm dọa mà lòng tôi mừng húm, không mừng sao được, bả tỏ ra ghen ghen rồi kìa.

– Đời nào, số của em chỉ có cô biết thôi.

– Tôi hí hửng.

– Thiệt không đó?


– Thiệt… À mà, hôm trước có gọi cho thằng Cẩn…

– Hơ, thêm 50 lần nữa là chẵn 200 lần nha nha…

– Ớ!

– Mới kêu Cẩn là gì đó?

– Thôi được rồi, vậy tắt đi ngủ đây, haiz.

– Sợ lỡ lời rồi chép thêm chứ gì? Hihi!

– Ừm… Cô ngủ đi đó, ngủ ngoan nha! – Tôi cười.

– Ừa, nhóc ngủ ngon.

– Gì? Nhóc gì?

– Thì em nhỏ hơn cô mà – Cô giáo hí hửng.

– Giờ mỗi lần gọi em là “Nhóc” chép 200 lần phạt nha! – Tôi “gầm gừ”

– Không chép! – Hình như bả đang bĩu môi bên bển.

– Chép đi nghe không? Phải DÂN CHỦ! – Tôi gằng 2 chữ cuối.

– Không đó, em dám làm gì cô? Dám không?

– Không… – Chưa bao giờ cái giọng của tôi lại xụi lơ như vậy.

– Hihi, thôi nhé, ngủ đi.

– Haiz… Vâng…

Và cuộc đời sợ… người yêu của tôi bắt đầu kể từ đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận