Cô Giáo Chủ Nhiệm


Sáng thứ 3 thức dậy độ 8 giờ, tôi vươn vai ngáp dài rồi vệ sinh cá nhân xong thì bấm máy bàn.
– Sao giờ chưa đến? Hơn 8h rồi đó nha! – Cô giáo giọng khó chịu.

– Uầy, em mới dậy, mà cô…

– Sao?

– Nói đến nhà cô liệu ổn không?

– Cô cũng nghĩ rồi, hay em nói đến nhà bạn gì đó đi… Hay tui đến nhà mấy người nhỉ?

– À há, được đó.

Em cũng sợ đến nhà cô ba mẹ gọi về bất tử thì chẳng biết thế nào, mấy lần trước còn lấy vụ Olympic lấp liếm được… – Tôi thở hắt.

– À, ra là đó giờ toàn thế?

– Chứ ai bắt em ở lại học bài mần chi? – Tôi cao giọng luôn.

– Học cho mấy người hay học cho tui, giờ còn đổ thừa cho tui hả? Hả?

– Uầy, thôi mà, cô tới đi! Hay là… hê, em đến chở cô nhé!!

– Thôi..! Đi đường… Cho người ta nhìn chết – Tôi thề là tôi biết bả đang đỏ mặt.

– Vậy đến nhà em đi, cho cô 10 phút!

– Vậy ngồi chờ cả đời đi! – Bả làm giọng cứng rồi đó.

– Ừ mà, đến nhà em đi, em đợi đó, hề hề.

– …
Tit Tit Tit

Hê hê, cuộc đời tôi cứ trên voi miết vầy cũng ngại.

Thằng Cẩn thằng Khôi kia, 2 thằng bây mà biết cô thân chinh đến nhà tao là lác mắt nha con, còn dám nổ trước mặt anh mày là tao quất thừa chết thiếu sống.

Nhưng đang ngồi nhịp đùi uống nước đá ăn ổ bánh mì mới mua phía đối diện thì nghe tiếng điện thoại, tôi là tôi thấy không ổn rồi đó.

– Nè, đi học bài đi, rồi mai cô đến dò cho.

– Ớ, sao không phải là hôm nay chứ?

– Hôm nay đến cũng chỉ ngồi xem em học bài thôi mà, học xong đi rồi cô đến dò nghe chưa?!

– Hầy, đến đi mà cô – Tôi không từ bỏ.

– Đã nói là học đi! Mai tui mà dò không thuộc là biết tay tui!!!

Tự nhiên nhớ đến cái vụ cắm 2 móng tay vô hông làm tôi toát cả mồ hôi, thôi thì bả nói cũng đúng.

Vậy là nguyên buổi sáng hôm ấy tôi ôm cuốn sách ê a “đánh vần” môn Ngữ văn.

Đúng là cái bà bác đó không ngồi kế bên là tôi chẳng vô đầu được quái gì? Mà thiết nghĩ bả đang làm gì ở nhà thế nhỉ?
Reeng… Reeng
– Kha, nghe máy đi!

Im ắng…

– Kha!!!

Tôi bực bội quăng cuốn sách đang “đắp mặt” ngồi bật dậy… À quên, thằng Kha đi học rồi còn đâu.

Cái tiếng chuông điện thoại nhà tôi nghe mà phát bực, hôm nay đổi chuông khác nghe vui tai hơn mới được (Nhưng sau này dù vui tai cỡ nào thì tôi cũng bực, rồi thừa nhận luôn 1 chân lý: “Nhạc dù hay đến đâu chăng nữa, nhưng nếu cài nó làm chuông báo thức thì đó là bài hát thảm họa nhất trong ngày”.

Đại loại là vậy).

– Lô – Tôi ngáp dài.

– Cái gì đó, sao nghe tiếng ngáp là sao? – Bà bác nhà tôi gằng giọng.

– Ớ, đâu có, hê, tại nãy giờ học cái buồn ngủ quá đó mà.

– Sao lúc học với cô lại không ngáp? Hay là nãy giờ lăn ra ngủ đó!? – Ôi bả nói vu vơ thôi mà cũng trúng tùm lum nhệ…

– Làm gì có, mà muốn kiểm tra thì ra đây đi – Tôi chớp thời cơ.

– Giờ em dậy rồi, ra làm gì? Thôi học đi, mà… Có đồ ăn trưa chưa đó?

– Ừm thì… – Sao đây ta, mẹ tôi có làm sẵn nồi thịt kho ở nhà rồi, giờ mà nói có thì ngu quá, mà không nói thì lại nói xạo bả – Ừm… Có nhưng ít! – Tôi cố nhấn mạnh chữ “ít”.

– Ừ, vậy cũng đủ rồi, nhỉ? – Hình như cô giáo nhà tôi biết ý đồ… Chồng bả, nghe giọng hình như đang cười nè.

– Em đem vô trong đó rồi mình gộp lại ăn chung ha!

– Ai mình với em chứ!

– Hề hề, vậy đem vô đó nha.

– Tôi hạ giọng ngon ngọt hết chỗ chê.

Mật ngọt chết ruồi mà.


– Ừm, học cho xong đi.

– Biết rồi mà!

Cúp điện thoại, lòng tôi lại nở bông, ôi thôi ngày nào cũng mặt đối mặt ngồi ăn cơm với nhau nó đã gì đâu.

Y hệt như là chồng đi làm, trưa trưa lại về ngồi ăn chung với vợ, uầy, chồng ngoan thế thôi chứ!!

Vậy là tôi lại tiếp tục cái cảnh như hôm qua, thu dọn quần áo, bới cơm gắp mắm bỏ vào hộp rồi phi thẳng đến nhà cô giáo.

Lại ăn cơm, và lại được ôm.

Người ta thường bảo: Yêu thì ốm, mà ôm thì yếu.

Mà tôi đã ốm yếu sẵn, chắc mốt thành bộ xương khô luôn quá!



Ăn cơm xong thì 2 cô trò quyết định: Tôi ở nhà học một ngày, cô sẽ đến kiểm tra một ngày.

Tối đó tôi mừng hết biết khi bả đến nhà tôi, hôm trước đến là để thăm bệnh, coi mặt mũi tôi rồi về, chẳng chịu ở lâu, mai dứt khoát tôi phải gài hàng mới được.

Nhưng nghĩ là một chuyện mà làm hay không lại là chuyện khác, nên người ta có câu: “Nói trước bước không qua” là vậy.

Thứ 4 hôm ấy sau màn sừng sộ của cô giáo, tôi phải cắm đầu học lại mớ phân tích bài Truyện Kiều, đệch! Kiều ơi Kiều đẹp có bằng người yêu anh không mà sao Kiều hành anh quá vậy? Nghĩ sao mà dài dữ vậy không biết, lại khó học kinh khủng.

(Rút ra chân lý nữa: Những người đẹp rất thích hành hạ người khác).

Một ngày thì thiếu hơi, học không vô.

Một ngày thì có hơi, nhưng phải học, không giỡn gì được.

Cái số tôi nó quá lận đận đi mà.

À, bù lỗ được cái là cả 2 cùng quyết định dù mẹ tôi có chuẩn bị cơm cho tôi hay không thì cô với tôi vẫn ăn chung bữa trưa.

Tức là nếu cô đến nhà tôi thì phải đùm đề mớ thứ ăn theo và ngược lại.

Và ngày nào ở nhà tôi thì thì cả 2 cùng đi đến trường sớm, mặc dù xe đạp với xe máy đi song song nhau cũng kỳ.

(Nói thêm một khoản: Nhà tôi ở gần chợ, lại gần luôn trường CVA, nên hầu như tất cả những đứa ở gần đó đều theo học cái trường này, có mỗi mình tôi là chung thủy với Nguyễn Thị Minh Khai mà lết vô tận trong ấy học.


Nên 2 chúng tôi mới ung dung mà đi cùng nhau, nhưng đến ngã rẽ vào trường tôi thì cô chạy trước, còn tôi thì giảm tốc độ mà lót tót theo sau).

Chiều thứ năm!

– Ê, mai mày rảnh không? Tao đến nhà mày nha! – Thằng Cẩn quay xuống.

– Ờ, cũng được, chú em cứ đến, anh sẽ tiếp đón tận cổng – Tôi đập vai nó cười hề hề.

À mà… Chết rồi, mai bà bác nhà tôi đến để kiểm tra tiếp môn Văn.

Nói thế nào với bả đây nhỉ, mà thôi, mình giúp được bạn, bả còn mừng nữa chứ sao.

Thế là hôm ấy khi cả lớp lục tục thu dọn sách vở dần ra khỏi lớp, tôi tranh thủ ra hiệu cho cô bằng một cú đá lông nheo rất điệu nghệ làm bả phải phì cười mà thu dọn đồ đạc chậm lại.

– Có chuyện gì?

– Mai cô đừng đến nhà em nhá, mai em dạy học cho thằng Cẩn rồi – Tôi nói giọng bố đời.

– Gì? Em mà dạy hả? – Cô giáo như không tin vào tai mình nữa, phát bực rồi nha.

– Chứ sao, em rất có thiên khiếu đó, mấy lần nhỏ Tiên hỏi bài em chỉ phát biết ngay.

– Xạo sự! – Cô trề môi rồi tiếp lời – Sao không để tối nay rồi nói, tự nhiên bắt ở lại?

– Kệ! Thích không khí 2 người vậy đó, hê hê!

– Hừm! Trưa nào cũng thế mà! Mà về chưa? – Cô giáo đứng lên xách cặp.

– Ừm, thì về.

Tôi thật sự mong, vào giờ đó phút đó giây đó, ngày đó tháng đó năm đó, tôi thuê được cái đồng hồ thời gian của Đôrêamon mà dừng khoảnh khắc đó lại mãi mãi.

Ngắm nhìn nụ cười đẹp mê hồn của cô giáo mãi mãi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận