Sau khi hẹn tiếp một buổi học cho thằng Cẩn xong, đợi nó đạp xe về thì tôi cũng phóng vô nhà mà chuẩn bị gói gém đồ đạc rồi bay đến nhà người yêu.
Trong bữa ăn.
– Cô này!
– Hửm?! – Cô giáo múc chén canh ra để kế bên cho tôi, giống như đi ăn cơm tiệm vậy.
– Hôm tối thứ 7 ấy, nghỉ nha cô! Em mắc cái hẹn với tụi n… Tụi bạn rồi – Mém tí thêm 50 lần rồi.
– Học hành cho đàng hoàng đó nha!
– Biết rồi mà, tại có chuyện thôi.
À mà bên A3 á, có ai đẹp không cô?!
– Hỏi làm gì?! – Cô giáo nheo mắt.
– Thì tại nghe mấy đứa này nó đồn – Đệch, lại dính chưởng… Nhưng hình như không bị phát hiện, thôi nói tiếp – Mà em thì chưa thấy.
– Vậy sao không qua mà gặp?! Hỏi tui làm gì?! – Tôi là tôi để ý rồi nha, mỗi lần bả đổi qua “tui” thì 1 là vui hết sức, 2 là cẩn thận, lời nói có dao.
– Ừ thì em cũng làm biếng! – Tôi làm bộ thở dài.
– Vậy khỏi ngắm! – Cô chẳng thèm nhìn tôi nữa luôn.
Đệch, lần này lại quên châm ngôn: “Nói chuyện với gái này tuyệt đối không được nhắc đến gái khác”.
Câu này phải tiêm vô trong máu mới được.
Hôm đó tôi hơi bị vất vả khi tự nhiên cô giáo làm mặt lạnh, hỏi có câu mà bị bơ cả buổi, thiệt chứ tởn tới già.
Thiết nghĩ lỡ bả biết thứ 7 tôi nghỉ học để đi “coi mắt” nhỏ đó chắc thôi, chia tay từ đây luôn quá.
…
Rồi cái ngày ấy cũng đến! Nói cho xa xôi thôi chứ ngay ngày hôm sau ấy mà.
Tất nhiên là tôi không rỗi hơi để mà đi dòm đứa khác ngoài người yêu hiện tại bây giờ.
Nhưng thật ra tôi cũng đã từng nghĩ đến chuyện có khi tôi ở gần cô Phương riết, mà cái nét đẹp ấy càng nhìn càng phê nên tôi luôn để cô lên một vị trí độc tôn chẳng ai có thể với tới (Dĩ nhiên sau mẹ tôi).
Còn tụi thằng Cẩn chúng nó đứng ở ngoài, có khi lại phán đoán chính xác hơn là tôi trong cuộc.
Mà làm ếu gì có con đẹp hơn cô Phương, sẽ ếu có nên đếch có tin.
Địa điểm gặp nhau là ngã tư chợ, tụi nó xe nào chuẩn bị trước thì ra.
Hôm trước hẹn nhà nhỏ Hạnh vì chỗ đó được coi là “trung tâm vòng tròn” nhóm tôi.
Nhưng hôm nay nhỏ Hạnh không đi, thêm nhỏ Nguyệt bận nên nhóm còn 4 mạng, thêm nhỏ Quỳnh gì đó nữa là 5.
– Làm gì lâu vậy? – Thằng Cẩn ngoái đầu lại với cái vẻ mặt khó chịu.
– Hê hê, anh phải cơm canh đầy đủ mới đi.
– Tôi cười cầu tài.
– Đệch, bố còn chưa cơm nước gì.
Thôi đi.
– Ủa thằng Khôi đâu!?
– Nó trước kìa.
– Nhỏ Tiên hất mặt lên trên, cách chỗ bọn tôi đang đứng tầm 10m là 2 đứa đó, chả biết đang nhỏ to tâm sự gì.
Dòm sơ qua thì thấy da dẻ nhỏ đó trắng lắm các bác ạ, nhưng lại đang mang khẩu trang nên tôi chưa được chiêm ngưỡng dung nhan.
Đội hình 2, 3 cứ thế mà chạy, tức 3 đứa là Cẩn, Tiên và tôi cố ý chạy chậm lại để 2 bạn trẻ có thời gian tâm sự.
Mà tâm với chả sự, dọc đường chắc chưa nói đến chục câu với nhau nữa là.
Đầu tiên là đi ăn, thằng Cẩn kêu vào mấy quán đồng quê cho nó rẻ, bờ mờ vào ngay cái quán gì mà toàn chòi lá, rồi cứ cách 1 chòi có một cặp đang vớ vẩn với nhau, ừ thì đồng quê đó!
Tôi không biết trời xui hay đất khiến, vào chòi xớ rớ một hồi thì tôi lại ngồi đối diện nhỏ ngoại bang.
Và giây phút đó tôi phải ngẩn người ra…
Con nhỏ này… đúng là đẹp thiệt ta ơi, từ trên xuống dưới điện nước… À, phải nói là chuẩn girl luôn.
Rồi mặt mũi thì xinh xắn đáng yêu như mấy nhỏ hot girl mới nổi.
Mợ, đúng thiệt, thêm cái gọng kính màu đen làm làn da nó thêm nổi bật.
Thế ếu nào giờ mới phát hiện ra, tưởng đó giờ trong khối toàn CVD không chớ.
Bụp bụp
– Bình tĩnh con trai! – Nhờ cú đánh vào lưng của thằng Cẩn mà tôi choàng tỉnh, mệ nó, hình như nhỏ đó biết tôi nhìn nó thì phải.
– À, không gì.
Trong cái giây phút đó thật tôi muốn đổi chỗ với thằng Cẩn ghê luôn, mà đi có 5 đứa, giờ 2 thằng đổi chỗ cho nhau thì kỳ quá.
Chưa tính đến chuyện thằng khốn bạn thân sẽ lại chọc quê tôi.
Thôi, cứ ngồi ăn như bình thường, cứ coi nhỏ đó như khúc tượng đi.
Sau gần 1 tiếng ăn uống rồi lượn qua uống cafe cà pháo cả buổi, tôi mới rút ra được một cái nhận xét:
Điều đầu tiên là Nguyên 16t hay Nguyên 21t đều lấy kinh nghiệm địa gái bao năm ra mà phán nên sẽ không thiên vị cô giáo nhé.
Về sắc đẹp, tôi công nhận… Cô giáo hơn, vì con này chỉ xinh chớ không thuộc dạng đẹp.
Vệ độ ngây thơ trong sáng thì… Nhỏ này hơn.
Mà so thế không đúng, vì cô giáo dù gì cũng bước qua tuổi 20 rồi, nghĩ sao còn nét ngây thơ chứ, quá khập khiểng.
Không tính.
Về điểm số khi gặp lần đầu: Ừ thì… tôi thừa nhận thằng Cẩn đúng.
Gặp nhỏ này tôi còn khựng vài giây mà.
Nhưng càng nhìn thì nhỏ này cũng thế, chả có thêm được tí ti sức hút nào, chứ không như bà bác nhà tôi, càng nhìn càng ma mị.
Cái này là nói thiệt lòng nha, bả có sức lôi cuốn thật mà, càng ngày càng điên đầu.
Túm váy lại: Bà bác tôi được 10 thì nhỏ này 7.
Hết!
Thế là tôi an tâm hí hửng trên đường về, chốc chốc lại nhìn qua thằng Khôi mà cười đểu với nó phát, rất vui mặc dù thằng nhỏ không hiểu quái gì.
Kệ tía mày, ông vui là được.
Gần đến nhà tôi, 3 xe dàn hàng mà chạy song song nhau, tôi chạy một mình nên ngoài bìa rồi tới tụi thằng Cẩn rồi mới tới 2 bạn trẻ kia.
Nhưng ếu ai ngờ.
– Ê, Quỳnh có thấy xe nó đảo đảo không? – Thằng Khôi liếm môi.
– Ừm…
– A, xe bị xì lốp rồi kìa! – Nhỏ Quỳnh chưa kịp nhìn xuống thì bà nội Tiên đã chỉ chỏ rồi.
Đúng lanh mà.
Thế là 3 xe phải tấp vào lề.
Mới đầu tôi cũng định đổi xe với thằng Khôi để nó chở gái về, thêm nữa tôi cũng gần đến nhà.
Nhưng ớn mẹ lắm, vì xe này mẹ tôi chạy quen rồi, đổi xe khác thì sợ lại lạ tay lái (xe Wave Nhật mượn mẹ).
Với lại thằng Khôi cũng nói là để tìm tiệm vá xe.
Bò lết mãi đến tiệm thì cũng đã 9h hơn, cỡ vài phút thì thằng Khôi ngó nhỏ Quỳnh nhìn e ngại một hồi.
– Thôi tụi mày về đi, tao vá xong tao cũng về à! Mà Nguyên mày chở dùm Quỳnh về nhà đi!
– Hửm?! Ờ… Ừ…
Tôi hơi bất ngờ vì lời đề nghị của thằng bạn, mà nó nhờ vậy chắc cũng sợ nhỏ Quỳnh có chuyện khi về nhà.
Dù gì thì cũng là con gái con đứa lại đi chơi với cái nhóm của lớp khác nữa chứ.
– Lên đi Quỳnh! – Tôi ra chiều trịnh trọng, ừ thì chở vợ của bạn về mà.
Mà chả biết có cua nổi hay không mà vợ với chả vẹt.
Nhỏ im lặng ngồi lên xe tôi, thằng Cẩn thì xua tay bảo chúng tôi cứ đi trước, nó vói nhỏ Tiên dù gì về trễ tí cũng chả sao.
Hic! Vậy là tôi một mình đối mặt với người đẹp sao?
– Ừm… nhà Quỳnh ở đường nào?
– Ở đoạn HHT nối dài đó, gần nhà sách KM.
– Nhỏ lên tiếng, trong trẻo và dễ thương.
Ôi đệch! Không thể để nữ sắc dụ được!
– Ừm, biết khúc đó rồi.
– Tính ra cũng hơi bị xa đó, tôi nhắc nhỏ kéo khóa áo khoác lên vì đường về tận 5, 7 cây số nữa.
– Mà… Nguyên cũng chơi chung trong nhóm hả? – Lâu thật lâu sau nhỏ lên tiếng.
– Ừm, chơi cũng lâu rồi.
– Thiệt chứ tôi chẳng dám nói thê từ nào.
Chỉ đáp cho qua chuyện thôi.
– Nghe nói hồi đó học giỏi lắm phải không? – Nhỏ bắt đầu “vô đài” rồi đó.
– Đâu ra, ai nói vớ vẩn vậy.
– Khiêm tốn! Hồi đó chẳng đi thi Olympic Lý rồi còn gì?!
– Hơ… hả?! Lý gì? – Tôi thi Toán mà trời, con này nó có nhớ lộn không?
– Thì hồi cấp 2 đi thi Lý mà ta.
Hồi đó Quỳnh cũng được chọn đi thi, nhưng được 2 hôm thì quyết định qua thi hóa.
– Ờ hớ, à vậy ra Quỳnh cũng học cấp 2 trường mình luôn hả? – Tôi bị “dò trúng kênh” rồi đó.
– Chứ gì nữa ông! Đi học với ông mà! – Nhỏ Quỳnh nói với cái điệu bất mãn, ừ thì tôi vừa mới phun ra một câu quá thừa thãi mà.
– Ừm ừm..! – Chả nhớ nó là ai…
– Mà nay Nguyên lại chuyển qua thi Toán đúng không?
– Ừ, đổi không khí, hê hê! – Tự nhiên nhỏ làm tôi nhớ đến vụ nhất huyện, nghe nó sướng gì đâu á!
– Nghe nói cũng được đi thi Tỉnh luôn hả?
– Chứ sao nữa, trường mình mà đi thi chỉ có gom giải! – Tôi nổ, nói là trường chứ cũng chẳng khác gì là mình.
– Ừa, vậy thì Quỳnh cũng phải cố hết mình rồi.
– Nhỏ cười tươi.
– Là… là sao? – Tôi ngơ ngác.
– Thì Quỳnh thi Olympic Sinh học mà, hì… Mà dừng… Dừng lại!! Đến nhà rồi – Nhỏ đập vai tôi liên hồi.
– Ờ ờ!!!
Bấy giờ tôi mới nhận ra là chạy lố qua nhà sách một đoạn, tôi vội thắng gấp và bi kịch thay, do cái nguyên lý quán tính học yêu ma mà…
– Ừm… Quỳnh về nha, Nguyên về cẩn thận.
– Nói xong nhỏ qua đường rồi đi nhanh vào hẽm, để tôi một mình ngơ ngác giữa xa lộ.
Ôi đệch, không biết thằng Khôi được chưa, chứ mà hình như tôi vừa bị “vợ tương lai” của nó… Áp cái thân… Ừm, nói chung là đằng trước của nhỏ áp vô đằng sau tôi, không một kẻ hở luôn.
Vậy đi, nói trắng ra thì ngại lắm.
Hic! Ông trời chơi con à?!