– A… lô – Một tiếng nói nhẹ nhàng cất lên ở đầu dây bên kia.
– Cô đang làm gì á?!
– Coi phim…
– Coi phim câm hả, sao không nghe tiếng gì hết vậy??
– Hừm, thì đã lên lầu rồi.
– Ừm, mà về rồi?!
– Về rồi, mới khi chiều thôi.
– Vậy sao không gọi? Ít nhất cũng phải nhắn tin chớ???
– Thì giờ cũng đang nói chuyện mà… – Ôi cái giọng, hic, nghe giọng nhớ người chết đi được.
– Nhưng mà..!
– Mà sao nãy giờ nói chuyện cao giọng không nhỉ? Lại nói trống trơn.
– Chứ sao nữa, bắt em chờ cả tuần, không liên lạc gì luôn, vừa phải thôi – Tôi làm giọng trách.
– Thì người ta nhận sai, nhưng…
– Thôi khỏi, mai gặp rồi, mang quà xuống đền bù đi!!!
– Thì mai cô đem xuống nè, đòi quà là giỏi thôi.
– Ừm, hê hê.
Mà… Hạ Long đẹp không?!
– Đẹp, có chụp hình lại nữa mà.
– Thế… Cả nhà cô đi à?? – Tôi bắt đầu chui vào toilet vì thấy nhóc Kha đang từ từ đi lên cầu thang.
– Không, cô đi cùng mẹ với nhỏ em thôi, mà em cô bằng tuổi em đấy!
– Liên quan không? Em đâu cần biết đến em cô làm gì! Cô là đủ mệt – Tôi thở hắt.
– Nói cái gì đó?!
– Hê, đang mộng du.
Mà mai là em đến trường đó nha, à mà bác bảo vệ có đó không?!
– Không, hôm trước thầy Khoa bảo là phải chạy qua nhà bác lấy chìa khóa.
– Ồ, cỡ mà em không đến là một thân một mình trong cái trường ha! – Tôi cười đểu.
– Vậy mới kêu em đến chứ – Cô giáo cũng… Cười.
– Ê hê, ra là làm bảo vệ cho người đẹp!!
– Dẽo mồm!
– Chứ…
– Anh hai!! Nhanh đi, Kha “mắc”…
– Ờ Ờ, RA LIỀN!! Thôi nha, nhắn tin nha.
– Tôi nói vội rồi tắt điện thoại bước ra khỏi toilet với bộ mặt tươi như bông.
Chứ gì nữa, ngày mai đánh dấu sự trở lại của người đẹp sau hơn một tháng mà.
Cô à, mai cô về là món quà lớn nhất trong cuộc đời em rồi đó.
…
Vậy là sáng đó khi vừa tỉnh giấc là tôi ngốn đại ổ bánh mì mua ở đầu ngõ rồi phóng như bay đến trường.
8h rồi còn đâu.
– Cô đến lâu chưa?!
– Ơ… Hết hồn à!!! – Cô giáo đang hứng nước ở vòi thì quay ngược lại đánh vào vai tôi một phát.
– Cô sợ ma lắm phải không?! – Tôi nheo mắt trêu.
– Không, nhưng ớn – Lạy chúa, sao mâu thuẫn dữ vậy nè.
– …
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt đen láy tuyệt đẹp ấy mà như ngàn con kiến đang bò rần rần trong lòng bàn tay (có bác nào bị như em không nhỉ, những lúc mà thổn thức ấy).
Nhẹ kéo eo cô giáo lại mà ôm vào lòng.
Nhớ lắm rồi.
– Biết đây là ở trường không hả?! – Cô giáo đánh nhẹ vào lưng tôi.
– Nhưng chỉ có 2 người mà – Tôi cúi xuống để cằm lên vai cô, ôm chặt cô hơn để cảm nhận hết hơi ấm của người con gái tôi yêu.
– Ứ ư…
– Hở – Tôi hơi bất ngờ, cô giáo đang phát âm cái gì vậy trời?
– Đâu có gì, không có gì hết đó!
Cô lắc đầu nguầy nguậy trong lòng tôi, yêu không thể tả.
Hóa ra tôi lại yêu một cô bé các bác ạ, biết “Ứ Ừ” luôn, haha.
– Mà em chích thuốc đến mũi thứ mấy rồi?! – Cô giáo chống cằm nhìn qua tôi khi đang ngồi sát rạt nhau.
– Thứ 3 – Tôi liếm môi nhớ lại cái buổi anh hùng rơm hôm nọ, phải nói là cho vàng cũng ứ dám kể.
– Rồi chừng nào chích tiếp?
– Thì chiều nay nè.
Khổ ghê, 1 tuần 1 lần, thà chích liền 1 mạch đi!
– Đâu có được vậy, chích kiểu đó ai chịu nổi chứ? – Cô nheo mắt giơ tay lên chuẩn bị búng má tôi rồi đó.
– ..! – Nhưng tôi cao tay hơn khi đưa mặt lại gần mà cạ cạ vô mũi bả, tôi thích nhất trò đó các bác ạ.
Lần quần cho đến trưa thì bà bác nhà tôi tính về lại nhà bả, nhưng tôi thì nhất quyết muốn bả về nhà mình.
Có gì nghỉ ngơi cũng tiện hơn, chứ nhà bả cả tháng nay bỏ đó, bụi bám tùm lum, tự nhiên về rồi dọn, xong chiều đi, rồi tháng sau dọn tiếp, rảnh quá!
Tất nhiên bả nghe lời tôi và tầm 11h đóng cửa trường sóng đôi hướng ra chợ.
Trong cuộc đời của tôi, à không, phải nói 21 năm sống trên thế gian thì bả là nguồn động lực vô cùng lớn lao để tôi buộc phải suy nghĩ lớn lao và cố gắng học.
Nhưng hôm ấy tôi không nghĩ nhiều, vì đó đang là hè, và tôi đang ôm bả.
– Thả ra đi!
– Có 2 mình à mà! – Tôi vẫn ôm từ sau khư khư chết sống không chịu buông.
– Mà sẽ như vầy riết hả? – Cô giáo cũng dựa vào người tôi mà thỏ thẻ.
– Chứ sao? Cho đến khi cưới luôn – Tôi hùng hồn rồi tìm đến má cô giáo.
– Ai biết được, lỡ em dở chứng thay lòng thì sao?
– Không bao vờ nhé, em chỉ có mình cô thôi.
Mà để chân lên chân em đi!
– Để làm gì?!
– Thì để đi, cô sẽ cao thêm được chút đỉnh đó, vươn đến tầm cao mới, hê hê.
– Giỏi chọc này – Cô giáo quay lại nheo mắt + nhẹ nghiến răng +… cắm 1 móng tay vào eo tôi.
Bả ỷ bả để móng tay được đó mấy bác!
– Thôi thôi được rồi… – Tôi cố né – Để chân lên đi mà!
Thế rồi tôi luồn tay từ sau lưng mà ôm lấy eo thon để cô dựa hoàn toàn vào mình, cô thì đã để chân lên bàn chân tôi.
Cả 2 cùng bước từng bước chân chậm rãi từ nhà bếp lên phòng khách.
(Sau này nhớ có vài phim giống hệt như cảnh này nên tôi ếu biết mình đã bắt chước người ta hay vô tình nữa).
Ngày đầu tiên trực trường trôi qua nhanh chóng, đến 4h, tôi lại phải đứng chựng mà thở dài nhìn bả tí tởn chạy về Sài Gòn.
Thật đáng nguyền rủa cho mấy cái ngày xa nhau này mà.
Chưa kể mũi kim của dì Nga đang chờ đợi tôi tối nay nữa.