Cô Giáo Chủ Nhiệm


Ngay sau khi thằng Cẩn thông báo, thần kinh tôi tự bật chế độ ngủ đông, à không, hoạt động hết công suất.

Nếu lỡ như nhỏ Hạnh không như thằng Cẩn nói, chỉ đơn giản là giám sát tôi dùm bậc phụ huynh ở nhà và mỗi tuần hay tháng báo cáo tình hình trong lớp thì chắc có nước tôi chết không toàn thây rồi.
Thế là, sau tiếng chuông hết tiết, tôi tập vở trong cặp tự đời nào.

Mang chéo cái cặp quan sát biểu hiện của nhỏ Hạnh, cũng chẳng có gì là bất thường khi giữa bộn bề những đứa đang chất sách vở vào cặp thì nhỏ cũng thế, rồi bước ra lớp với dáng điệu bình thường.

Hình như trong lớp giờ chỉ có tôi có vẻ khác thường thôi các bác ạ.

Nhưng tuyệt không thể khinh địch được.

– Ê Hạnh, chờ chút!!

– Hửm? – Nhỏ Hạnh trong tà áo dài ôm cặp ngoái đầu lại nhìn tôi tỏ vẻ thắc mắc.

– À, hề! Tự nhiên muốn đi chung với mày á mà! – Tôi lại giở cái mặt nham nhở.

– Làm gì tốt dữ vậy! – Nhỏ Hạnh nguýt dài rồi ôm cặp bỏ đi, cơ mà hình như nhỏ cố ý đi chậm lại chờ tôi vọt lên.

– Mà này..! – Tôi đi sát hơn – Chuyện khi nãy ấy…

– Chuyện gì? – Nhỏ… thắc mắc tiếp.

– À thì cái vụ lúc ra chơi vô ấy, thằng Khôi nó nói gì đó thì mày đừng có tin nha.

– Tôi quệt mũi.

– Vụ thư từ gì đó hả? – Nhỏ Hạnh hỏi mà trông nó cũng hơi buồn cười vì cái bộ dạng của tôi.

Thật chứ thấp thỏm lắm các bác ạ.

– Ừ, nó đó.

– Tôi gật đầu như cái máy.

– Mà thật không đó? Thấy rõ ràng Khôi giơ lên mà – Nhỏ nhìn tôi nghi ngờ.

– Thì… Thì cũng có, nhưng mà không có như mày nghĩ đâu – Tôi nhăn mặt như khỉ ăn ớt.

– Nghĩ gì là nghĩ gì, chả nghĩ gì cả – Nhỏ đưa tay vuốt tóc.

– Ừ, nói chung đừng có nghĩ gì hết á, tao không có gì đâu.

– Tôi cười cười.

Rồi chợt con nhỏ nheo mắt dòm hệt như điều tra viên, tôi lại đâm chột dạ.

Hành động tiếp theo là phán một câu làm tôi toát cả mồ hôi hột.

– Sợ dì Oanh biết chứ gì?! Rõ bày vẽ – Nhỏ Hạnh tiếp tục nguýt dài khi để cái cặp vào giỏ xe.


Nãy giờ nói có mấy câu mà ra tới bãi đậu xe rồi các bác ạ.

– Thôi mà, đừng có nói, không mẹ tao lại nói ra nói vô, mệt lắm.

Mà mày biết là tao cũng không có yêu đương gì mà.

– Tôi cố giành đẩy xe ra giùm nhỏ để lấy lòng.

– Hứ, để xem thái độ nữa.

– Là sao – Bắt đầu đực mặt ngơ ngác rồi đó.

– Cấm kêu mày tao chứ gì, nói lần nữa là méc liền – Nhỏ nhướng mày lên ra điều kiện…

– Ờ ớ, cũng được.

Dễ mà… Ừm, vậy xe ha… Hạnh nè – Có 1 câu mà tôi lắp bắp cả buổi.

– Vậy phải tốt hơn không?! Về nhé! – Nói xong nhỏ chạy xe ra khỏi bãi trong cái thở dài thườn thượt của tôi.

Thiệt dính đến con gái cái gì cũng khó.

Mà bạn thân thì tôi mới kêu mày tao cho nó thân mật chứ, cứ khó tính hà.



Về đến nhà, suy nghĩ hết mọi chuyện thì cũng thấy thái độ nhỏ Hạnh bình thường, có quái gì đâu.

Cũng tinh ghê cơ, biết tôi đang nói về phụ huynh nữa cơ, đúng là bạn thân mà, hề hề.

“Bịt miệng” nhỏ Hạnh xong tôi tự dưng thấy đời khỏe re.

Sau cơn mưa trời chói sáng, tiếp tục làm Toán nào, bỏ cả buổi học không đụng đến rồi.

Mà đúng là cô Phương cứu rỗi linh hồn tôi, hồi xưa học Toán tôi ngồi ngáp ngắn ngáp dài, trông cho tiết học nhanh qua dùm cái.

Gì đâu mà giảng bài lan man, mới đầu hiểu, sau thì hiểu sơ sơ.

Thêm cái chốt nữa là hết hiểu gì luôn.

Học với chả hành.

Vậy mà từ khi lên cấp 3, không biết tôi thông minh nhạy cảm lên hay sao mà cô Phương nói ra cái gì tôi hiểu cái đó, có khi còn hơn ấy chớ.

Rồi những lúc cô cho bài tập tại lớp? Thú thật là tôi làm rồi, những tiết “đá lộn sân” giúp tôi hoàn thành tất tần tật để giờ Toán mà… ngắm cô thả ga.

Hề hề.

(Mặc dù xác định sẽ tìm người… Được như cô nhưng mà trường tôi thì làm quái gì có nhỏ nào được như thế, nên thôi cứ xác định là cứ tia cô luôn cho rồi.


Rồi thủng thỉnh chờ đến ngày kiếm ra.

Âu cũng là số phận khi cái con nhỏ mà tôi trông mong lại xuất hiện đến 4 năm sau đó.

Lâu vỡi).

Tính ra trong lớp cũng có nhiều bài Toán thuộc dạng khó thì cô phải giảng từng li từng tí cho chúng tôi hiểu, à mà trừ tôi ra, vì lúc đó có thấy quái gì trên bảng nữa đâu.

Cứ chống tay trên bàn mà ngắm nhìn cô từ trên xuống dưới thôi.

Thề với các bác là lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng cái sắc đẹp mỹ miều này.

Càng nhìn càng đẹp, khiến người ta ngây ngất cả tâm hồn, lâng lâng trên mây trên gió.

Nhưng chính cô giáo là người kéo tôi về thực tại không ít lần.

– Nguyên, đứng dậy nhận xét bài của bạn Khải xem! – Cô giáo lia mắt đến vị trí của kẻ đang tơ tưởng giữa lớp học.

– …

– Nguyên? Em có nghe gì không?

– …

– Nguyên, cô kêu kìa – Nhỏ Tiên quay qua thúc vào sườn tôi phát.

– Hả? Đau bà nội!! – Tôi vừa ôm hông vừa quạu.

– Cô kêu kìa, đau gì mà đau – Nhỏ trừng mắt.

– Ơ – Tôi vội đứng phắt dậy – Dạ cô… – Mặt vẫn ngơ ngác lắm.

– Bài bạn Khải làm đúng hay sai? – Dường như cô giáo trẻ đã trông thấy hết mọi cử chỉ lời nói hành động của tôi nên chẳng thèm bắt bẻ nữa.

– Dạ… à, bạn làm đúng rồi cô – Tôi cười cười phán luôn.

– Chắc không? Cô tìm ra lỗi sai thì sao?

– À, để… Để em xem lại.

Và hôm đó cô giáo chơi chiêu hù tôi phát ngọt lịm, làm tôi đứng hơn 5 phút nghĩ ngợi mà chẳng hiểu thằng oắt Khải nó làm sai chỗ nào.

Dần dần chuyển qua chế độ tia mắt viên đạn về nơi thằng ôn dịch đó đang ngồi.

Nghĩ lại thì bị bắt vẫn không sao, thế là tôi có cơ hội nói chuyện với cô hơn, càng thích.




Nhưng thằng Cẩn thì lại không biết chuyện đó, nó dùng cái suy nghĩ bồ bịch linh tinh để áp đặt vào tư tưởng tôi.

Bởi vậy ta nói cái thằng không bao giờ làm được việc lớn mà.

Giờ ra chơi sau 2 tiết Toán.

– Ê, ra cantin chơi mậy! – Nó quay xuống bàn tôi.

– Cũng được, chờ chút – Tôi cất vội mớ tập trên bàn vào hộc rồi thủng thỉnh bước ra khỏi lớp cùng nó, nhưng mà…

– Ê cái ông kia, sao lúc nãy bảo đi nộp sổ Sao đỏ mà, giờ chuồn đi đâu vậy hả? – Nhỏ Nguyệt, nhỏ đồng nghiệp sừng sộ lia đôi mắt tóe lửa đến 2 thằng đứng ngoài cửa.

– Uầy, tự nhiên quên chứ ai mà trốn đâu… – Sau giây phút ngớ người tôi làm bộ như là chuyện nhỏ, quay qua thằng Cẩn – Thôi chú cứ ra mua cho anh lon nước trước rồi vào ngồi ghế đá chúng ta tâm sự.

– Mợ thằng mèo, mày sai tao như sai con vậy? – Nó sùng máu.

Vậy là hôm nay 3 người quạu quọ với tôi rồi các bác ạ, tôi có lầm lỗi gì đâu chứ!

– Thôi, mốt anh bù, đi mà – Tôi ra hiệu cho nó đi lẹ lẹ rồi tôi còn lãnh cái cuốn Sao đỏ nữa.

Rồi nó cũng chịu đi, bạn chí cốt mà lị.

Mỗi thằng một việc rồi hẹn nhau ở khu ghế đá dưới hàng cây giữa trường đối diện lớp tôi (Chỉ thế này thì chắc ai vô trường tôi cũng biết cái tụi ghế này chúng ở đâu đầu tiên luôn).

– Một hai ba… Dzô!

– Bố thằng bệnh!! – Tôi cười rồi cũng tỏ ra vẻ nhà nghề nốc lon… Coca mà thằng đệ mới mua.

– Bố ra đây là để chỉ cho mày dịu kế, ở đó mà chửi rồi méo mặt trước lớp – Thằng Cẩn nói năng với âm lượng cũng bình thường mà tôi nghe như động đất mấy ngàn độ rít te bên tai.

Bờ mờ, chẳng lẽ nó biết mình hay dòm lén cô? Không thể nào, nó ngồi trên mà, địa được con Hạnh chứ sao biết mình đang làm quái gì chứ!!!

– Mày… Biết rồi hả? – Tôi nuốc nước bọt hỏi dò chừng.

– Chứ gì nữa, cỡ mày bố nắm trong lòng bàn tay con ạ – Nói xong nó cười hềnh hệch.

– Mày có quay xuống đâu mà biết chứ – Tôi đâm thắc mắc không biết để đâu cho hết.

– Ôi đúng là con trai chưa trải qua tình trường rồi, anh nhìn là anh biết ngay thằng em đang bối rối.

Cần thỉnh giáo không? Anh bày cho cách viết hồi âm.

Thằng Cẩn tuôn một lèo mà cảm giác của tôi hết tụt rồi leo thang, hết leo thang rồi trượt chân rớt dưới đấy cái ành luôn.

Thằng điên này, thèm tọng cho nó một phát nát hàm ra cho chừa cái tật tài lanh.

Nhưng tự dưng nhớ đến cái vụ hồi âm hồi iếc gì cho nhỏ viết thư, thế là làm ra cái mặt hoang mang mà “thụ giáo vài chiêu”:

– Vậy giờ sao mày? Tao có phải viết lại không?

– Giờ chú có 2 phương án: Một là viết lại rồi sẽ làm cuộc tình đẹp như bông gòn, hai là chú bơ đẹp và xác định sẽ bị liệt vào danh sách trai chảnh, hế hế – Nói xong nó cười giọng đểu giả chưa từng thấy, nhưng tôi chẳng ham cự lại.

– Còn phương án thứ 3 khác không? Chứ mà…

– Cứ quen đi mày ơi, tao thấy nó kết đậm mày lắm.


Quen đi cho biết mùi đời với người ta.

– Nhưng đã biết mặt mũi nhau đâu – Tôi chưng hửng.

– Ôi trời, thế thì hẹn gặp mấy hồi – Nó trợn mắt nhìn kẻ ngoại đạo mới nhập môn.

– Chậc!!

– Còn tặc lưỡi gì nữa, cứ viết cho nó bức thư, đại loại là muốn gặp mặt, xong nếu thấy em nó đẹp thì dớt luôn.

Sướng nhất rồi con trai ạ! – Thằng Cẩn cười cười vỗ vai tôi.

– Nhưng mà giờ tao không làm vậy được – Tôi thở hắt.

– Mắc gì không được, thà yêu người yêu mình mày hiểu không!? – Nó lên giọng bố đời.

– Cái đó thì tao biết, nhưng tao không muốn.

Thà tao yêu người ta chứ mà đồng ý quen người yêu mình nó cứ như đang lợi dụng ấy.

Tôi vừa nói vừa quan sát thái độ của thằng Cẩn, thiệt chứ tưởng tượng chắc giờ trong mắt nó tôi chỉ là một thằng oắt con láo toét cứng đầu không chịu nghe lời sư phụ.

– Tao nói lại lần nữa, mày có viết không? – Biết ngay là nó sẽ trợn mắt mà, bờ mờ làm như nó là anh con nhỏ đó không bằng.

– Tao… Tao thích người khác rồi.

– Tôi khó khăn lắm mới nặn ra từng chữ, trong đầu óc tôi lúc đấy là hình ảnh cô Phương hiện lên thấy rõ.

– Hử? Gì? Con đó là con nào? – Thằng Cẩn cứ như không tin vào tai mình mà nheo mắt hỏi ngược lại tôi.

Làm như thằng bạn nó đang tâm sự là thằng con nít lớp 1 chắc.

– Kệ tao, cái con viết thư dù làm thế nào cũng chẳng đẹp bằng… Người tao thích – Tự dưng nói câu này ra tôi đâm chột dạ quá chừng.

– Mày ngon – Thằng Cẩn lại lên giọng bố đời – Giỏi thì không cần sự trợ giúp của tao tán đổ con mày thích xem nào! – Nó hất hàm.

– Đệch, để bố con ạ!!! – Tôi đẩy vai nó phát rồi tiếng chuông cùng lúc reng lên báo hiệu hết giờ ra chơi.

Hai thằng lững thững vào lớp.

– À mà bức thư?

– Mày tin tao không? – Thằng Cẩn nheo mắt.

– Tất nhiên rồi – Tôi gật đầu ngay tắp lự.

– Vậy thì cứ để tao, mà tí tao viết cái gì mày cũng không được quyền đọc.

Chỉ để xuống dưới hộc bàn thôi đó nha con trai.

– Nó bá vai tôi vào lớp khi tôi thoáng chút phân vân rồi ậm ự cho qua.

Chậc! Được quân sư cùi bắp giúp đỡ thì còn gì bằng.

Lúc đó tôi nghĩ vậy đấy.

Còn bây giờ? Có chết trăm vạn lần tôi cũng không bao giờ “Giao trứng cho ác” thêm bất cứ lần nào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận