– Hơ, gì vậy? Làm cô hết hồn – Cô giáo đập nhẹ vào vai tôi khi biết tôi đang đứng lù lù phía sau lúc cô mở tủ lạnh, hình như lấy ra một chai nước cam.
Tất nhiên làm sao phát hiện ra tôi cơ chứ, tôi nhón chân đi như mèo bước mà.
– Đi tham quan nhà cô chứ có làm gì đâu, không cho? – Tôi chường cái mặt ra trả treo.
Thật hồi trước tôi tự nhiên quá đáng (Nguyên 21 tuổi lên án gay gắt Nguyên 16 tuổi).
– Nhưng có cần xuất quỷ nhập thần thế không? Tính hù cho cô chết hả? – Nói thì nói chứ cô cũng đến bàn lấy ly rót nước ra.
– Cũng tính vậy – Nói xong tôi cười đểu phát rồi nhìn quanh nhà bếp – Mà công nhận… Nhà cô…
– Nhà cô sao – Cô Phương chăm chú hỏi dồn.
– Xấu đều, coi cũng gọn mà thiết kế… – Tôi cười đểu…
– Nói cái gì!!!
Tự dưng chọc chút mà cô đang có hiện tượng “sửng cồ” tôi lắp bắp:
– Ờ thì… Ờ… Trời ơi thiết kế đẹp mắt dễ sợ luôn – Nói đoạn cố cướp nhanh ly nước trên tay cô rồi tôi vọt lẹ lên trên phòng khách… xem thiết kế tiếp.
Nghía qua phát vài chậu bonsai trước cửa, cô mà cũng biết chơi cái loại này à?
…
– À mà cô này – Tôi quay người lại.
– Làm gì vậy hả? – Cô giáo la lên sau khi chúi mũi vào lưng tôi, quái gì vậy? Sao đi sau mà đi như phóng thế?
– Ai biểu đi sau lưng em làm gì?! – Tôi làm mặt bực mình.
– Em..!!
– Em s… sao? – Má ơi cứu rỗi linh hồn con dùm cái đi, sao mà đôi môi đỏ mộng đẹp quá vậy nè, hic.
Cô là tiên nữ hay yêu nữ vậy hả? Sao cứ thích làm khổ em vậy chứ!
Giờ này, phút này, giây này… Tôi như bị mị hoặc bởi ánh mắt đó…
…
Rồi một tuần tiếp tục trôi qua.
Đang lững thững bước ra dãy hành lang lớp học để mua 2 lon nước trả lễ cho thằng Cẩn thì tôi nghe tiếng gọi giật lại:
– Nguyên… Nguyên!..
– Giọng cô Yến vang lên.
– Dạ? Sao cô? Tôi quay lại với vẻ mặt ngay thơ.
– Hôm trước cô giao mấy bài Lý về em đã làm hết chưa? Đưa cô – Rồi cô giáo theo thói quen chìa tay ra.
Mà chìa cho vui chứ tôi có bộ đồ đồng phục quần tây áo sơ mi thì lấy đâu ra mà đưa, huống hồ…
– À, dạ, em chưa làm xong cô ơi, hì hì.
Tôi buộc phải cười lấy lòng.
Nhớ thứ 7 tuần trước khi tiết thứ 2 kết thúc, cô Yến có gọi tôi ở lại một lần nữa để giao 10 bài Lý để tôi về nhà làm với lý do sợ tôi quên.
Vậy nên dù muốn dù không tôi cũng phải ôm mớ Lý mà giải, cả chủ nhật ngồi làm miệt mài được có 6 bài, còn 4 bài dài nhất dòm đã phát oải nên liệng qua một bên ngồi học Toán.
Hơi nhíu mày chắc vì thái độ có vẻ phỡn cửa tôi, cứ tưởng cô trách tới nơi rồi, nhưng không.
– Thôi được rồi, cô cho em thêm một tuần nữa đó.
Không xong là phải đi học nghe chưa!
– Dạ… Dạ… – Tôi cười cầu tài, không mảy may quan tâm đến câu sau, cho thêm một tuần là phúc đức dữ lắm rồi.
Nhưng chẳng hiểu lúc vào lớp, tôi lại ngờ người ra khi nhớ được cái câu cuối đấy (công nhận tôi có tài, hề hề).
Hic, học tùm lum vầy nè, rồi sao học mấy môn tự nhiên đây.
Nhưng thôi, tới đâu thì tới, miễn giờ được nhìn ngắm cô Phương là vô tư.
Hê hê.
Thế nhưng những niềm vui nho nhỏ đó của tôi tuy có thể lọt qua được mắt thằng Cẩn, nhưng với nhỏ Tiên thì không.
– Ê Nguyên, sao tao thấy dạo này mày có vẻ phỡn đi vậy – Nhỏ Tiên khều khều tôi trong giờ Tiếng Anh, khi cô Hân có việc ra ngoài.
– Làm gì có, tao đang tương tư thôi, hề hề!! – Tôi vẫn dán mắt vào mớ bài tập Toán trên bàn.
– Mày có thấy câu trước câu sau có vấn đề không hả? – Nhỏ lừ mắt.
– Uầy, ngồi yên cho anh làm bài xem nào.
– Tôi nhăn mặt ngước lên.
– Ở đó mà đánh trống lãng, nó mê con nào ấy Tiên, bắt nó khai đi – Thằng Cẩn ngồi trên hóng hớt xuống.
– Bờ mờ quay lên ngay, nhiều chuyện anh cho vào sổ cuối tuần bây giờ – Tôi lấy chức tước ra hù thằng nhỏ.
– Chú cứ bình tĩnh, từ…
Chưa kịp nói hết câu nó đã quay phắt lên, chẳng là cô Hân giải quyết xong chuyện vừa bước vào lớp ấy mà.
Hê hê.
(À, cách xưng hô của nhỏ Tiên là do 3 đứa tụi tôi gồm Cẩn, Tiên và tôi dạo này khá thân, 2 đứa chúng nó quen xưng với nhau mày tao hồi cấp 2 lận, còn mỗi tôi cứ xưng ông bà với nhỏ nên có hôm thằng Cẩn ngứa tai quá “gợi ý” luôn là xưng mày tao cho tiện.
Tuy nhiên sau này lên 11 lớp tôi lại khá vất vả về cái vụ “Xưng hô mày tao” này).
…
Dần dà, tụi trong lớp đều kháo nhau rằng tôi được cả 2 cô giáo Toán Lý yêu thương.
Tuy tụi nó nói cũng đúng, cô Yến thì khỏi bàn, còn cô Phương thì cũng có biểu lộ chút ít khi khá ưu ái tôi trong những giờ lên lớp.
Hễ bài nào khó khó là cô “dành” phần cho tôi ngay, nhưng đau một phát là không được giải, chỉ nói hướng đi thôi.
Nhưng ngày hôm nay trời đẹp, cô đẹp, mà lòng tôi lại không đẹp.
– Ai giải được bài này?! – Cô Phương nhìn bao quát lớp.
Thật chứ tôi nghe cả tiếng côn trùng vì cái lớp tôi nó im quá thể.
Nhìn qua thằng Khôi thì đang viết vẽ vời gì đó, thằng Nhật thì nhìn lên bài toán ra vẻ đăm chiêu tợn, rồi mấy nhỏ cán sự khác cứ tính toán cái quái gì trong tập chả biết.
– Duyên? Được không em – Cô giáo lia mắt về phía nhỏ lớp trưởng.
– Dạ, dạ em chưa tìm ra cách giải cô ơi – Nhỏ Duyên đứng lên lí nhí…
– Khôi?
– Thưa cô em đang giải ạ!
Cứ thế cô gọi gần như toàn bộ nguyên dàn các sự lớp tôi, cả con Nguyệt cô cũng xướng tên nốt, nhưng… trừ tôi.
Thế quái nào? Trong khi tôi thì chưng cái mặt tỏ ra “Em biết nè cô ơi” thì người ngồi trên bàn giáo viên lại chẳng thèm quan tâm gì sất.
Mà chính con Tiên cũng chẳng hiểu nói gì tôi chứ, thằng Cẩn thì quay xuống với ánh mắt hỏi thăm tôi biết làm chưa? Tất nhiên là nhướng lông mày ý bảo bài này nhỏ như con thỏ với tao.
Nó nhún vai rồi quay lên tỏ vẻ khó hiểu rồi thôi.
Còn cái bộ mặt của tôi lúc nào? Từ tự đắc, chuyển sang mắt tròn xoe, cuối cùng hết chịu nổi khi cô giáo vẫn cứ thái độ cù nhây quyết liệng tôi một xó, tôi đâm quạu.
– Vậy còn Nguyên? Làm được không? – Nghe cô nhắc đến tên mình, bình thường hí ha hí hồ mà vọt te lên bảng rồi, nhưng hôm nay… cóc có cần.
– Dạ không, em không biết làm gì hết – Tôi cúi gầm mặt xuống.
– Ừ, vậy bài này cô giải – Cô giáo nói một cách thản nhiên rồi bước lại bảng.
Bấy giờ tôi không thèm cúi nữa mà nhìn ra bên ngoài xem thời tiết thế nào.
Rồi…
– Nguyên!! Đã không biết làm còn không chú ý hả!!! – Cô dùng ánh mắt viên đạn nhìn tôi.
Trời hỡi, người gì mà kỳ vậy, bỏ quên tôi đã rồi giờ bắt tình bắt tội vậy sao.
Hic!