Cô Giáo Của Tôi Là Thần Toán


Hai ông bà nhìn con gái, ôi, vừa rồi không để ý, bây giờ nhìn kỹ thì đúng là rất khỏe mạnh, không hề giống người vừa hôn mê một ngày.
Hai người không nói gì nữa, con gái nói cũng có lý, hơn nữa nhìn trạng thái của con mình như vậy, cũng không giống sắp gặp báo ứng, hai người thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt làm ngơ.
Sau khi thuyết phục được bố mẹ, buổi chiều Hà Điềm Điềm không đến trường vì xin nghỉ bệnh, rảnh rỗi không có việc gì làm, cô cứ ngồi bên cửa sổ.

Nhìn bọn trẻ con đang chơi đùa trong sân trường tiểu học số 3 cách đó không xa, thỉnh thoảng lại xem bảng thông tin của bọn trẻ, tìm hiểu kỹ càng mọi thứ về hệ thống.
Cứ như vậy, hai ngày trôi qua, cục cảnh sát nơi em trai Hà Nham công tác xảy ra một vụ án mạng, nên dù là nghỉ lễ Quốc Khánh cũng không có thời gian về nhà, trong nhà chỉ còn lại ba người.
Bố Hà nghe lời không bày quầy hàng xem bói nữa, hai ông bà mở tiệm tạp hóa, thỉnh thoảng lại trò chuyện với mọi người, cuộc sống rất nhàn nhã.
Hà Điềm Điềm rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi xem tướng người khác, xem học sinh, lúc thì vui vẻ, lúc thì thở dài.
Đến chiều ngày 2 tháng 10, thời điểm xảy ra tai nạn giao thông của Hàn Kỳ sắp đến gần, Hà Điềm Điềm nhớ đến thái độ của Chu Diệu Niên hôm đó, hoàn toàn không tin tưởng thậm chí còn rất tức giận, chắc chắn sẽ không để tâm đến lời cô nói, trong lòng cô vừa lo lắng vừa sốt ruột.

Cô do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Tiểu Triệu - trợ lý của Chu Diệu Niên theo số điện thoại trên danh thiếp.

Người bắt máy là một người đàn ông trẻ tuổi, giọng nói trầm ấm ôn hòa.
Hà Điềm Điềm không quen biết Tiểu Triệu, đương nhiên cũng không biết đó là nam hay nữ, xác định mình không gọi nhầm số, cô cho rằng người bên kia chính là Tiểu Triệu.

Sau khi kinh ngạc một lúc, cô nhắc lại những lời cảnh báo với Chu Diệu Niên hôm đó.
Sau đó nói: "...!Trợ lý Triệu, dù anh có tin lời tôi nói hay không, tôi hy vọng anh có thể nói lại với cô Chu.

Cẩn thẩn là trên hết, dù sao chuyện này cũng liên quan đến con trai của cô ấy, tôi tin rằng gia đình cô Chu giàu có như vậy, muốn tìm vài người bảo vệ Hàn Kỳ cũng không phải là chuyện khó."
Bên kia im lặng hồi lâu, sau đó mới nói: "Để tâm đến chuyện này như vậy, cô muốn gì?"
"Hả?"
Hà Điềm Điềm ngẩn người, mãi mới hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta.
"Rõ ràng chuyện không liên quan đến mình, còn bị từ chối thẳng thừng, bây giờ biết rõ có thể sẽ bị từ chối, thậm chí là bị nghi ngờ, vậy mà vẫn gọi điện thoại đến.


Cô Hà, cô để tâm đến như vậy, rốt cuộc cô muốn gì?"
"Tôi là giáo viên của cậu ấy!" Khốn kiếp!
Hiểu ra mình lại bị coi là kẻ có mưu đồ bất chính, Hà Điềm Điềm tức đến mức muốn nổ tung.
Cả nhà họ Chu, kể cả nhân viên của nhà họ Chu! Đúng là quá đáng… Nếu không vì Hàn Kỳ, cô cũng không muốn tiếp xúc với bọn họ chút nào.
"Tôi không nghi ngờ về ý tốt của cô Hà." Đối phương như đoán được Hà Điềm Điềm đang nghiến răng nghiến lợi, khẽ cười nói: "Chỉ khuyên cô Hà lần sau muốn giúp người khác, thì đừng có hạ thấp mình như vậy, rất dễ khiến người khác hiểu lầm."
Hà Điềm Điềm: "..."
Hình như đúng là như vậy thật.
Ừm, trợ lý Triệu không tính là người nhà họ Chu.
"Cô Hà yên tâm, chuyện này cô Chu đã sắp xếp ổn thỏa rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở, tạm biệt."
Lễ phép cúp điện thoại, Chu Tư Niên đưa điện thoại cho Tiểu Triệu, gật đầu ra hiệu cho cô ấy nói tiếp.
Tiểu Triệu kể lại chuyện xảy ra vào ngày ba người nhà họ Hà xuất viện, sau đó nói: "...!Kết quả kiểm tra lại của cậu bé kia đã có rồi, đúng là giả vờ bệnh thật.

Hiện tại, ba người nhà họ Hà rất biết ơn cô Hà, gặp ai cũng khen cô ấy là người tốt."
Chu Tư Niên nhớ đến cô bé nhỏ nhắn hay cáu kỉnh trong điện thoại, khẽ cười: "Chị, lần này chị nhìn nhầm người rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận