Một ngày mới lại tới.
Bầu không khí trong lớp 11A2 đang rất căng thẳng không một ai dám nói một tiếng vì hiện giờ đang là giờ kiểm tra môn hóa.
Một môn học đau đầu đối với tập thể lớp 11A2.
Tuy nó học không giỏi môn này nhưng để làm được những bài tập trong bài kiểm tra một tiết này thì cũng không làm khó được nó.
Đang ngồi làm bài nghiêm túc thì bỗng dưng nó ngước lên thấy những ánh mắt tội nghiệp đang cầu cứu.
Cô Thu là người dạy hóa lớp nó nhưng hôm nay cô bận không thể gác được nên nhờ bà cô Hiền, bà này dạy môn công nghệ lớp nó, rất ác cảm với cái lớp này nên tụi nó chẳng hỏi han được gì.
Nó thấy thời gian sắp hết mà nhìn mặt tụi nó là biết chưa làm được gì nên đành liều chép giấy phân phát cho cả lớp.
Nhưng trời đúng là không thương nó, trong lúc tờ giấy đang được chuyền đi thì một con gió lạ bay ngang qua thổi tờ giấy bay xuống ngay chân bà cô Hiền.
- Cô Hiền: Là ai??? Ai mà dám chép bài đưa cho bạn chép thế này.
Mau mau tự thú, nếu không chịu tự thú thì tôi sẽ không cho lớp này làm bài nữa.
Cả lớp chỉ im lặng mà không nói tiếng nào, nó thấy vậy thì không thể làm ngơ dù gì thì nó cũng là người chép cho cả lớp.
Nó không thêt để vì nó mà cả lớp bị 0 điểm bài kiểm tra này được.
- Nó: Là em thưa cô *đứng dậy*
- Cô Hiền: Thì ra là em.
Thân là một lớp trưởng mà lại không làm gương cho các bạn mà còn làm như thế hả???
- Nó: Tất cả là lỗi của em, không liên quan gì tới các bạn cả
- Cô Hiền: Không phải lỗi của em thì là lỗi của tôi à.
Cả đời đi dạy tôi chưa từng thấy một học sinh nào như em, nam không ra nam nữ không ra nữ.
Ăn mặc thì chả giống ai, bộ ba mẹ em không dạy em hả???
- Nó: Cô nói gì em cũng được nhưng không được nói về ba mẹ em như vậy.
Họ là những người mà em yêu thương nhất.
Cô không có quyền xúc phạm họ- nó bắt đầu to tiếng hơn vì cô Hiền đã xúc phạm đến gia đình nó
- Cô Hiền: Tôi nói có gì sai sao??? Em là đồ bệnh hoạn.
Một thứ bệnh hoạn như em mà cũng dám to tiếng với tôi sao???
RẦM…-nó quá bức xúc nên không kìm nén được đập xuống cái bàn làm tay nó chảy cả máu
- Nó: Tôi sống thật với bản thân mình mà cô nói đó là bệnh hoạn ư.
Ai cũng có quyền sống, quyền mưu cầu hạnh phúc, vậy tại sao tôi lại không được.
Tại sao khi tôi sống thật với bản thân mình, tôi làm những điều mình thích thì lại bị cho là bệnh hoạn.
Cô thử nhìn lại bản thân mình đi xem cô có tốt lành gì hơn tôi mà lại xỉ vả tôi như vậy???- nói rồi nó đi thẳng ra ngoài mà không ngoái đầu nhìn lại
- Cậu: Tôi thật không thể tin được một người giáo viên lại có thể nói những lời như vậy với học sinh của mình.
Cô không xứng đáng để dạy chúng tôi.
Ai thấy tôi nói đúng thì bước ra khỏi lớp cùng với tôi nếu như bạn hèn nhát coi trọng điểm số hơn thì cứ tiếp tục ở lại làm bài
Lần lượt mọi người đều bước ra khỏi lớp làm bà cô Hiền rất tức giận.
Vốn dĩ đã có thành kiến với lớp này, nay còn như vậy làm bả càng tức hơn.
- Nó: Các cậu đi theo tôi làm gì???
- Viên lớp phó văn thể: Tụi tui luôn ủng hộ lớp trưởng.
Vì tụi tui mà lớp trưởng bị như vậy, tụi tui không thể cứ hèn nhát mà ngồi đó được
- Cậu: Đúng rồi đó.
Bả mà không phải là phụ nữ tao đã lên đấm vào mặt bả cho bỏ ghét
- Nam bê đê: Tao là tao cào rách mặt con mụ đó
Chất giọng ẻo lả của Nam làm cho mọi người có một phen cười sảng khoái.
Nó thấy mọi người ủng hộ mình như vậy thì rất vui, mặc kệ mọi chuyện nó sẽ gánh hết.
Sau khi lớp nó bỏ đi xuống cănteen ngồi hết thì bà cô Hiền với ngọn lửa đang cháy bừng bừng đạp đôi cao gót nhanh chân chạy xuống văn phòng để tố cáo.
- Cô Hiền: Thầy xem như thế có được không??? Một học sinh mà dám vô lễ với giáo viên như vậy đó
- Thầy hiệu trưởng: Cô cứ bình tĩnh rồi từ từ giải quyết.
- Cô Hiền: Tôi bị xúc phạm nặng nề.
Tôi yêu cầu phải kỉ luật cô giáo chủ nhiệm lớp đó và đuổi học em học sinh đó
- Thầy hiệu trưởng: Cô cứ từ từ tôi sẽ giải quyết chuyện này.
Tôi gọi cô Vân tới ngay
30p sau, cuối cùng thì cô Vân xinh đẹp của chúng ta đã đến.
- Thầy hiệu trưởng: Cô Vân cuối cùng cô cũng đến
- Cô: Ngày nghỉ mà thầy kêu tôi lên đây gấp có việc gì sao??
- Cô Hiền: Thì cái lớp của cô chứ sao, vô phép vô tắc.
Đặt biệt là cái đứa lớp trưởng trai không ra trai gái không ra gái đó mất dạy hết sức.
Nó dám đôi co với tôi ngay trong giờ học luôn đó- thầy hiệu trưởng chưa kịp nói thì bà cô Hiền đã nhảy vào
Cô là một người rất coi trọng lễ nghi và phép tắc nghe bà cô Hiền nói vậy thì trong lòng rất tức giận.
Theo quan điểm của cô thì mọi thứ đều phải lấy lễ nghi làm đầu.
Cô cho rằng nó chỉ hơi quậy hơi cá tính một xíu thôi chứ nó không phải là dạng vô lễ như vậy nhưng hôm nay nghe bà cô Hiền nói như vậy thì cô không thể nào chấp nhận được.
Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng cô vẫn bênh vực cho lớp của mình
- Cô: Cô là cô giáo sao có thể nói về học sinh của mình như vậy??? Dù em ấy có sai đi chăng nữa thì dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ thôi.
Hơi bốc đồng một xíu thôi, cô là người lớn phải biết dung thứ cho em ấy chứ.
Tôi thật là nghi ngờ kinh nghiệm bao năm qua đi dạy của chị.
Sau lời nói của cô thì bà cô Hiền cứng họng không nói gì cả.
Hiệu trưởng cũng không biết phải xử lí như thế nào, dù gì thì cô và nó cũng không phải là người mà ông có thể đụng vào.
- Cô: Không còn việc gì nữa thì tôi đi đây, lãng phí một ngày nghỉ của tôi chỉ vì một chuyện nhỏ như thế này sao?? Hiệu trưởng dạo này năng xuất làm việc của thầy hơi bị giảm thì phải.- cô để lại một câu nói đó rồi nỏ đi làm ông hiệu trưởng rung như cầy xấy, ông cảm giác như một cơn gió nhẹ đã làm lung lay chức hiệu trưởng của ông.
- Thầy hiệu trưởng: Cô nên từ bỏ đi, em học sinh đó không phải là người mà cô có thể động vào đâu
- Cô Hiền: (hừ…cứ đợi đấy, tôi không bỏ qua đâu)
Cô đi ra khỏi phòng hiệu trưởng thì thấy một đám lớp của nó đang ở cănteen ăn uống thì máu nóng của cô dâng trào.
Bước nhanh xuống chỗ tụi nó
- Cô: Các em đang làm gì vậy hả??? Em cho phép các em trong giờ học mà lại xuống đây.
Mau đi lên lớp cho tôi
- Cậu: Nhưng cô…
- Cô: Đi mau- Lần đầu tiên tụi nó thấy cô tức giận như vậy nên không ai dám nói gì nữa và lần lượt lên lớp
Nó biết là cô đã biết hết mọi chuyện nên nó ở lại để chuẩn bị chịu phạt
- Nó: Tất cả là lỗi của em.
Không liên quan gì tới các bạn cả
- Cô: Em cũng biết là em có lỗi.
Tôi thật sự rất thất vọng về em.
Tôi cho rằng em chỉ là có một chút ngỗ nghịch thôi, bây giờ thì em cho tôi thấy em là một đứa không biết phép tắc nữa.
Tôi thật thất vọng
- Nó: Đúng tất cả là lỗi của em.
Em làm cho cô thất vọng, nhưng khi có người xúc phạm em, xúc phạm gia đình em thì em không thể nào im lặng được
- Cô: Em…em nói gì?? Em nói vậy là ý gì???
- Nó: Cô không cần quan tâm.
Chào cô, hôm nay em mệt không thể đi học được- nói rồi nó bỏ đi
- Cô: (chẳng lẻ mình đã sai sao, nhưng một cô giáo thì không thể nào làm những điều như vậy được.
Mình phải làm rõ chuyện này mới được)
Reeng…reeng….reeng…-Tiếng chuông điện thoại cứ reo mãi nhưng không ai bắt máy
- Cậu: Thằng này có bị gì không.
Tại sao không chịu bắt máy chứ???
Mãi không gọi được cho nó nên cậu đành đi tới nhà nó một chuyến nhưng tới nơi thì bác quản gia lại nói rằng nó đi học từ sáng giờ vẫn chưa về.
Làm cho cậu rất lo lắng.