Cùng thời điểm, Khương Nhã Tịnh lúc này đang trên xe, ngồi bên ghế phụ để Nhậm Phú Cường đưa cô đến gặp đại ca của hắn.
Trước lúc xe lăn bánh, đôi mắt của cô đã bị hắn lấy vải đen che lại.
Suốt quãng đường đi hắn luôn miệng trấn an cô, nói rằng đây là một quy tắc cần thiết khi đến gặp tên trùm, mong cô thông cảm và đừng quá lo lắng.
Dùng tai để nghe ngóng, thời điểm xe lăn bánh hơn 30 phút thì không còn nghe thấy nhiều tiếng ồn ào ở xung quanh.
Cô ngầm đoán nơi trú thân của tên trùm là ở một địa phương hẻo lánh, có ít người lui tới.
Hoặc cũng có thể là ở một khu rừng vắng vẻ nào đó chẳng hạn.
.
.
?
Ngay lúc xe vừa dừng lại, Nhậm Phú Cường tiến qua cánh phải mở cửa xe, đỡ Khương Nhã Tịnh bước xuống.
Khoảnh khắc bước chân ra khỏi xe, ngoài tiếng chim chóc cùng với những tiếng xào xạc của lá cây ra thì cô hoàn toàn không nghe thấy được gì khác.
Chính vì vậy, cô ngầm khẳng định phán đoán trước đó của mình là chính xác đến 80%.
"Khương tiểu thư, thứ lỗi vì tạm thời vẫn chưa thể gỡ bỏ vải che mắt.
Cô chịu khó bước theo tôi có được không?" Nhậm Phú Cường vừa nói vừa đỡ lấy cánh tay Khương Nhã Tịnh.
"Không sao, chúng ta đi." Khương Nhã Tịnh mỉm cười hoà nhã.
Mặc kệ bàn tay bẩn thỉu của hắn đang đỡ lấy khuỷu tay mình, cô chầm chậm tiến bước theo hắn.
Chỉ đến khi cô nghe được tiếng chốt cửa, hắn mới dừng chân lại, đồng thời giúp cô gỡ bỏ lớp vải đen che kín mắt.
Đôi mắt từ từ mở ra, cô phải chớp lấy vài cái mới có thể khôi phục tầm nhìn.
Chỉ sau vài giây, cô liền nhận rõ cảnh vật xung quanh, biết được bản thân đã đặt chân vào lãnh địa của tên trùm.
Thiết kế bên trong có thể nói là rất âm u, rất lạnh lẽo.
Mặc dù trời vẫn còn sáng, nhưng khung cảnh trong này lại như một chiếc hộp khép kín, không có nhiều cửa sổ hoặc lỗ thông gió để đón ánh sáng từ bên ngoài.
Tiếp tục theo chân Nhậm Phú Cường, cô bước ngang qua một dãy phòng được bố trí khá kỳ dị.
Trông giống nhà tù hơn là một căn phòng theo lẽ thường tình.
Không gian yên ắng, hầu như đã được cách âm toàn bộ, không dễ nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào từ bên trong những căn phòng này truyền ra ngoài.
Đi một đoạn khá xa cho đến gần cuối đường, thứ cô nhìn thấy chính là một căn phòng khá lớn được mở toang cửa chính.
Khác hẳn với những căn phòng còn lại, căn phòng này được bố trí rất nhiều cửa sổ, và cũng rất đông người đang có mặt tại đây.
Dựa vào mắt quan sát, cô biết nơi này chính là phòng điều chế ma tuý, nhân lực có hơn 30 người.
Trong số đó, đa phần đều uể oải phờ phạc, chỉ một vài tên còn giữ được sự tỉnh táo, hướng mắt nhìn ra bên ngoài xem ai đang đi đến.
"Anh Cường." Một tên loay hoay cho số viên nén đủ loại hình dạng vào túi nilon trong suốt, đồng thời cẩn thận kéo khoá miệng lại, xếp ngay ngắn vào vali sau đó bước đến chào hỏi Nhậm Phú Cường.
Thông qua cách xưng hô, Khương Nhã Tịnh liền biết tên này không giống với những tên đàn em thường theo chân Nhậm Phú Cường làm việc.
Trước đó cô đã tìm hiểu, Nhậm Phú Cường chỉ là một trong số vài tên đàn em đắc lực của tên trùm đứng sau.
Bất quá, cấp bậc của hắn nằm trong băng đảng có thể nói là cao hơn những tên còn lại, chỉ xếp sau tên trùm.
"Đưa tao vào trong gặp đại ca." Nhậm Phú Cường ra lệnh.
Tên đàn em phủi sạch tay, tiếp đến liền đưa Nhậm Phú Cường cùng Khương Nhã Tịnh đi xuyên qua phòng điều chế, có một cánh cửa sắt với thiết kế cầu kỳ nằm ở góc trong cùng.
Hắn dùng dấu vân tay để mở cửa, sau một tiếng "pip" cánh cửa từ từ mở ra.
Tên đàn em dẫn đầu bước vào, Nhậm Phú Cường cùng Khương Nhã Tịnh theo sát ở phía sau.
Cứ nghĩ nằm sau cánh cửa này là một căn phòng, nhưng không, hoá ra lại có thêm một lối đi dẫn đến một nơi khác.
Bất đồng với nơi vừa rồi Khương Nhã Tịnh đi ngang, nơi này có vẻ sáng sủa hơn, cách bày trí khang trang lộng lẫy hệt như một hoàng cung thu nhỏ.
Đáng nói nhất, dọc trên đường đi còn có một căn phòng được trang trí rất đẹp mắt.
Nhưng nhìn thế nào cũng có chút không thích hợp.
Phải, là phòng dành cho nữ nhân!
Từ cách bày trí vật dụng cho đến thiết kế cả trong lẫn ngoài đều mang một màu đỏ tươi sáng, vô cùng sống động.
Chỉ nhìn thoáng qua Khương Nhã Tịnh liền biết căn phòng này dành cho nữ nhân, hơn hết là hương thơm tản ra cũng đậm mùi quyến rũ.
Khoảnh khắc lướt ngang qua, Khương Nhã Tịnh khẽ liếc mắt nhìn vào bên trong.
Cánh cửa mở toang nhưng cô hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng ai trong đó.
Và như cũ, vẫn là một nơi khá ngột ngạt, không có bất kỳ cửa sổ hoặc lỗ thông gió nào được bố trí tại nơi này!
Có lẽ.
.
.
đây chính là một phòng giam đặc biệt.
Tiến thêm mười bước chân, thời điểm vừa rẽ sang phải, một khung cảnh tráng lệ ngay lập tức đập vào tầm mắt Khương Nhã Tịnh.
Nơi cô đang đứng, phía trước bên trái là một bể nước nóng khá to, khắp nơi đều được bày trí những vật dụng xa hoa, nội thất giá trị.
Theo phán đoán của cô, đây chính là nơi giải trí của tên trùm cùng những nữ nhân mà hắn mang về.
.
.
Từng làn khói trắng mờ đục từ bể nước nóng bốc lên, khiến tầm nhìn trở nên mờ mờ ảo ảo.
Đứng từ phía xa, cô có thể trông thấy thân ảnh một nam nhân đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế dài ở vị trí trung tâm, cách cô tầm 20 mét.
"Khương tiểu thư, chúng ta đến rồi." Nhậm Phú Cường ra hiệu cho tên đàn em lui ra, sau đó duỗi tay mời Khương Nhã Tịnh đi trước.
Khương Nhã Tịnh khẽ gật đầu, tiếp tục tiến về phía tên trùm đang ngồi.
Gót giày giẫm nhẹ từng tiếng, mỗi bước đi của cô lúc này đều rất chậm rãi, không chút vội vàng.
Nữ nhân với mái tóc đen xoã dài, toàn thân diện một bộ vest trắng trang nhã đi xuyên qua làn khói trắng, dần dần tiến đến vị trí trung tâm.
Cho đến khi cô sừng sững đứng trước mặt, tên trùm liền kinh ngạc trợn mắt.
Thật không ngờ đối tác làm ăn của hắn lại sở hữu dung mạo tuyệt sắc đến nhường này!
Về phía Khương Nhã Tịnh, nếu không phải sớm biết hắn là tên trùm của đảng Báo Đen, cô chắc chắn sẽ nhầm lẫn người bản thân đang gặp chính là doanh nhân, hoặc đại khái phải là một vị tài phiệt danh tiếng nào đó.
Quan sát ngoại hình, cô đánh giá hắn đã ngoài 50.
Râu tóc được trộn lẫn bởi hai màu đen trắng, tuy đuôi mắt đã xuất hiện nhiều vết chân chim nhưng vẫn không khiến hắn giảm sút phong độ.
Khoác trên mình một bộ âu phục lịch lãm, càng khiến hắn trông giống một doanh nhân thành đạt hơn là một tay trùm buôn ma tuý!
Bất quá, cô không phủ nhận ở hắn toát ra một loại khí tức rất bức người, khiến Nhậm Phú Cường đứng bên cạnh hoàn toàn bị lu mờ.
Hai đẳng cấp chênh lệch rõ ràng, tuyệt đối không thể mang ra để so sánh.
Sau khi mời Khương Nhã Tịnh ngồi xuống, Nhậm Phú Cường lập tức giới thiệu: "Khương tiểu thư, đây là đại ca của tôi." Tiếp đến liền quay sang tên trùm, tỏ vẻ cung kính: "Đại ca, đây là vị đối tác lớn mà em đã nói với anh.
Khương Nhã Tịnh, tiểu thư của Khương gia."
"Hứa Long.
Rất vui được cùng cô hợp tác." Tên trùm chủ động đưa tay đến trước mặt Khương Nhã Tịnh.
Khương Nhã Tịnh bắt tay với hắn, cười ôn hoà: "Rất vui được hợp tác, ông Hứa."
Hai bên trao đổi qua lại, từ đầu đến cuối tầm mắt của hắn vẫn giữ nguyên trên người cô.
Thỉnh thoảng yết hầu khẽ động một cái, hắn nuốt nước bọt tỏ rõ sự thèm thuồng.
Ánh mắt nóng rực của hắn cùng với bầu không khí ngột ngạt tại nơi này khiến Khương Nhã Tịnh buồn nôn đến khó nhịn.
Mặc dù nội tâm có chút loạn nhưng cô vẫn không để lộ ra bên ngoài, điềm tĩnh đối đáp với hắn.
Sau khi thoả thuận hoàn tất, hắn không để cô vội rời đi mà cho người mang đủ các món ăn cùng với rượu ngon bày hết ra bàn, xem như là thiết đãi cho lần đầu gặp mặt.
Khương Nhã Tịnh bất đắc dĩ phải nán chân lại cùng hắn dùng bữa.
Trong suốt bữa ăn, thay vì tránh né ánh mắt của hắn, cô vẫn tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì, trực tiếp đối diện từng câu hỏi mà hắn đưa ra.
Nói tới nói lui, rốt cuộc hắn cũng đánh thẳng vào tâm điểm, cũng chính là câu hỏi mà Khương Nhã Tịnh đã lường trước hắn sẽ hỏi đến.
"Theo tôi được biết, Khương gia từ cách đây hơn 10 năm cho đến hiện tại đều dẫn đầu về mảng kinh doanh bất động sản.
Số tiền chân chính kiếm được có thể nói là nhiều không đếm xuể, vì cớ gì những năm gần đây lại muốn nhúng tay vào chuyện làm ăn phi pháp?" Hứa Long nhấp rượu, híp mắt hỏi.
Rõ ràng là mang theo ý tứ thăm dò, Khương Nhã Tịnh bình thản đáp: "Ông Hứa, như ông đã biết, tập đoàn của chúng tôi chuyên móc nối với nhiều đối tác làm ăn lớn.
Trong số đó, có rất nhiều người đến từ nhiều nơi khác nhau, cách thức làm việc cũng khác nhau.
Giao dịch bất động sản chỉ là bề nổi, còn nhiều mảng làm ăn khác giúp họ dễ dàng thăng tiến mà ông không thể nắm hết được."
Nhẹ nhàng nhấc ly rượu trên tay, Khương Nhã Tịnh hướng đến Hứa Long mỉm cười: "Cho nên, để giữ chân các đối tác quan trọng, chúng tôi thường sẽ tìm hiểu và cung cấp những thứ họ cần thiết.
Kể cả họ cần ma tuý chúng tôi cũng có thể đáp ứng, như vậy sẽ càng gắn kết mối quan hệ nhằm thúc đẩy việc kinh doanh.
Hơn nữa, xét về cả hai mặt chúng tôi đều có lợi không phải sao?"
Nhậm Phú Cường vỗ đùi kêu "bộp" một cái, hắn cười lấy lòng: "Hoá ra là vậy! Thảo nào cô chấp nhận thiệt thòi, nhường cho đại ca tôi hẳn 7 phần."
Hứa Long nghe xong lời giải thích này liền gật gù xem như đã thông qua.
Hắn làm sao không hiểu, rất nhiều người trong giới tài phiệt hiện nay đều có "nghề tay trái", đều phất lên nhanh chóng nhờ đứng sau nhiều phi vụ làm ăn bất chính.
Thế nhưng, hắn đã từng nghĩ Khương gia chính là một trong số những ngoại lệ.
Bởi vì Khương Vỹ, bác của Khương Nhã Tịnh hiện đang đảm đương chức vụ Tổng cảnh giám to lớn trong bộ máy nhà nước.
Thật không ngờ ông ta chẳng những không ngăn cản mà còn đứng phía sau dung túng cháu gái mình làm càn.
Đối với Hứa Long, được hợp tác với tiểu thư Khương gia có thể xem là một chuyện tốt.
Nhưng nếu có thể biến vị tiểu thư này trở thành nữ nhân của hắn, tin chắc sẽ càng tốt đến không thể tốt hơn!.