Cô Giáo Khương Cười Lên Đi!


*
Kim giờ chạm mốc số 10.
Giữa màn đêm gió vây lạnh lẽo, lúc này trong phòng Diệp Ân vẫn sáng trưng ánh đèn.
Mờ mờ ảo ảo, phát từ ngọn đèn vàng đặt trên tủ cạnh giường.
Cô nằm thẳng tắp, ngoe nguẩy các ngón chân, bấm số điện thoại gọi cho Liễm Văn.
Rất nhanh đầu dây bên kia đã có phản hồi.
"Có chuyện gì sao?" Liễm Văn cất tiếng.
"Lão đại, chị có biết chút thông gì liên quan đến Khương Nhã Tịnh hay không?" Diệp Ân hỏi, không chỉ đơn giản vì sự tò mò.
Cô cảm thấy nữ nhân tôn quý như Khương Nhã Tịnh lại chấp nhận chôn thân ở một ngôi trường tệ nạn, không phải rất quái lạ sao?
Rất nhanh Liễm Văn đã hồi đáp: "Chủ nhiệm Khương? Sao em lại hiếu kỳ về cô ấy?"
Nằm gác tay lên đầu, Diệp Ân hơi nhíu mày, hỏi lại: "Không phải chị cố tình gửi em vào lớp cô ta sao? Cô ta hiện là chủ nhiệm của em, có vẻ rất giàu có."
Hơn nữa cũng rất xinh đẹp!
Một nữ nhân vừa có tiền, lại có nhan sắc, ấy vậy mà lại chấp nhận làm giáo viên trong một ngôi trường đầy rẫy tệ nạn.
Có phải từ bi quá mức rồi không? Muốn đến đó để làm thánh mẫu sao?
Nghe Diệp Ân nói, Liễm Văn lập tức phủ nhận: "Em ngốc sao? Chị làm gì có quyền hạn chọn lớp cho em?"
Cô nói tiếp: "Trường Cao Trung BD chỉ có giáo viên được lựa chọn học sinh, làm gì có chuyện chị gửi em vào lớp cô ấy?"
Nghe xong Diệp Ân liền ngồi bật dậy, tựa lưng vào thành giường, nói: "Vậy sao? Nếu có cùng nhiều giáo viên lựa chọn học sinh đó thì thế nào?"
"Khương Nhã Tịnh luôn được ưu tiên." Liễm Văn không nhanh không chậm đáp lại.
Diệp Ân "ồ" lên một tiếng, sau đó hỏi: "Tại sao cô ta lại được ưu tiên?"
Liễm Văn "chậc" nhẹ: "Em không biết thật sao? Khương Nhã Tịnh là con gái rượu của Khương Hán, sở hữu tập đoàn Khương thị với khối tài sản khổng lồ.

Đáng nói hơn, cả gia tộc họ Khương đều thuộc hàng quan chức cấp cao, gia thế vô cùng hiển hách."
Những lời Liễm Văn vừa nói cứ như rửa sạch lỗ tai Diệp Ân, khiến cô không ngừng kinh ngạc.
Cô khẽ giọng hỏi: "Lão đại biết nhiều thứ như vậy, vậy chị có biết tại sao cô ta lại đến trường BD để dạy học không?"
"Còn không phải vì cô ta là thánh mẫu sao?" Liễm Văn đáp mà không cần suy nghĩ.

Cô nhạt giọng nói tiếp: "Chủ nhiệm Khương nổi tiếng khắp trường là giáo viên mẫu mực, rất yêu thương học trò.

Ngay cả Khương Hán cũng sở hữu tấm lòng bác ái, chẳng những không ngăn cản mà còn ủng hộ con gái hết mình.

Chính vì vậy, ông luôn đứng ở phía sau phò trợ, cho nên Khương Nhã Tịnh mới không dễ bị người khác ức hϊếp!"
Như được mở mang đầu óc, Diệp Ân gật gù xem như đã hiểu.
Khó trách lúc chiều nữ nhân kia còn mạnh mồm phun ra ba chữ "tôi không sợ."
Xem ra là có ba mình chống lưng.
Chợt nghĩ đến gì đó, Diệp Ân lại hỏi: "Lão đại, vậy tại sao cô ấy lại chọn em?"
"Em đi mà hỏi cô ấy!" Liễm Văn nhếch môi, "hừ" nhạt: "Chị cũng không thần thánh như em nghĩ đâu!"
Không phải cái gì cô cũng biết!
Vẫn chưa chịu bỏ qua đề tài này, Diệp Ân ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Hồ sơ của em là do chị làm giả có phải không? Chị liệt kê những gì ở trong đó?"
Riêng chuyện này thì Liễm Văn nhớ rất rõ, cô đáp: "Cũng viết bình thường thôi, có nhấn mạnh chuyện em thích môn ngoại ngữ."
Cô chợt nhớ thêm một chuyện, liền bổ sung: "À, chị có viết em mồ côi ba mẹ.

Hiện đang sống cùng chị gái của mình."
Diệp Ân: ".

.

."
Hiểu rồi ha!
Nữ nhân kia quả nhiên là thánh mẫu!
Diệp Ân không khó đoán ra, bản thân được chọn chắc chắn là vì lý do này.
Vì mồ côi ba mẹ!
"Em đừng trách chị." Liễm Văn nhẹ giọng giải thích: "Nếu không viết như thế, ngộ nhỡ bị mời phụ huynh chị biết kiếm đâu ra ba mẹ cho em đây? Huống hồ, để chị đến trường có lẽ sẽ tốt hơn."
Diệp Ân khẽ cười: "Em hiểu mà."
Cô biết Liễm Văn suy tính luôn rất chu toàn, không dễ tìm ra sai sót.

Liễm Văn lại nói: "Nhưng mà lúc nãy em nói Khương Nhã Tịnh là chủ nhiệm của em sao? Như vậy rất tốt, ôm đùi cô ta cho chắc vào.

Lợi nhiều hơn hại!"
"Vâng, em biết rồi." Cô nhìn đồng hồ treo trên tường, nhỏ giọng nói: "Chị nghỉ ngơi đi.

Em cũng ngủ sớm, tránh để ngày mai lại dậy muộn."
"Ừm."
Cúp máy xong, Diệp Ân nằm thẳng người nhìn lên trần nhà.

Cô đưa tay lên, nhìn ngắm vị trí cổ tay của mình một lúc.

Bất giác lại nhớ cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay Khương Nhã Tịnh truyền đến.
Mềm mại tinh tế, khác hẳn với cảm giác khi tên nhóc Triệu Lâm nắm lấy tay mình.
Đối lập hoàn toàn.
Cô bật cười khe khẽ, không hiểu sao bản thân lại so sánh kỳ cục như vậy?
Khập khiễng quá mức rồi!
Với tay tắt đèn, Diệp Ân chui gọn vào trong chăn.
Cô nhắm mắt hít lấy một hơi, chậm rãi tiến sâu vào giấc ngủ.
*
Sáng hôm sau
Diệp Ân thức dậy từ rất sớm, cô đánh răng rửa mặt, thay quần áo chỉ trong tích tắc.
Sau khi hoàn tất mọi thứ, cô mới chợt nhớ ra một điều.
Xe đạp gửi ở trường mất rồi!
Cô vội vã chụp lấy balo, cấp tốc lao ra khỏi nhà.

Cắm đầu chạy.
Vừa chạy ra khỏi ngõ, cô bất ngờ nghe thấy tiếng còi xe vang lên.
Thoáng giật mình, cô ngoảnh lại nhìn thì trông thấy chiếc xe Rolls Royce màu xám đen đang đậu ở gần đó.
Cách đầu ngõ 5 mét.
Không khó nhận ra, là xe của Khương Nhã Tịnh.
Chiếc xe dần dần tiến đến chỗ Diệp Ân, thời điểm kính xe hạ xuống, cô có thể nhìn thấy diện mạo xinh đẹp có phần hơi quen thuộc.
Cô giáo Khương, cô đến đón tôi sao?
Có chút tư vị không rõ dâng lên trong lòng, mà Diệp Ân không tài nào lý giải.
Nữ nhân trong xe không mặn không nhạt, nói: "Lên xe đi, sắp muộn giờ học rồi."
"Cạch" một tiếng, chốt cửa xe được mở.

Diệp Ân nhìn nhìn Khương Nhã Tịnh, sau đó cầm lấy tay nắm cửa, mở ra bước vào trong xe.
Cô thắt dây an toàn, xe cũng bắt đầu lăn bánh.
"Cô Khương, cô tiện đường ghé ngang đây sao?" Diệp Ân hỏi, một câu hỏi mang tính chất thăm dò.
Khương Nhã Tịnh thản nhiên đáp: "Không có.

Tôi biết em không có phương tiện nên đến đón.

Xe đạp không phải gửi lại trường rồi sao?"
Lấy tay gác đầu tựa hẳn lên ghế, Diệp Ân trầm tĩnh nhìn sang, nghĩ đến gì đó lại hỏi: "Cô cũng đối với các học sinh khác thế này sao?"
Một câu hỏi vu vơ, chính Diệp Ân cũng không hiểu sao mình lại hỏi vô lý như vậy.
"Hửm?" Khương Nhã Tịnh hơi nghiêng mặt, ngập ngừng một lúc rồi đáp: "Ừm."
Đáp rất gọn, giọng điệu nghe không ra tâm trạng.
Bất quá, Diệp Ân lại cảm nhận được sự bất thường thông qua màn đối đáp này.
Vẻ ngập ngừng kia, không biết là đang suy nghĩ hay bao hàm ý tứ gì khác?
Khiến Diệp Ân ngưng đọng tầm mắt.
Cô nghi ngờ tính xác thực của đáp án này.
Đột nhiên lại tự hỏi, không biết bản thân có phải suy nghĩ quá nhiều rồi không?
Lý nào cô lại được ưu ái hơn những người khác?
Tự luyến quá mức luôn rồi!
Lấy tay day trán, Diệp Ân cắn cắn môi thở dài.
"Em lại sao rồi?" Khương Nhã Tịnh quan tâm: "Tôi hạ kính xe rồi vẫn làm em khó chịu sao?"
"Không có.

Thoải mái lắm, hôm nay không còn ngộp nữa rồi." Diệp Ân thành thật đáp.
Xe chạy băng băng qua các tuyến đường, cuối cùng cũng đến nơi sớm hơn 10 phút.
Cất xe xong, hai người đi bên cạnh nhau tiến ra sân trường, đi dọc theo các dãy hành lang để lên lầu.
Vì tiết học đầu giờ không phải của Khương Nhã Tịnh nên cô tạm biệt học trò của mình, chuẩn bị rẽ sang hướng khác.
Trước khi đi, Diệp Ân bỗng nhiên nói với cô: "Cô Khương, thật ra em cũng không đến nỗi bất hạnh lắm đâu."
Nghe xong, Khương Nhã Tịnh khẽ quay sang, cô ngưng mắt nhìn Diệp Ân một lúc.
Thẳng lưng đối diện giáo viên của mình, Diệp Ân nói tiếp: "Em tuy mồ côi ba mẹ, nhưng chị gái luôn đối xử với em rất tốt.

Em không phải đứa trẻ bất hạnh như cô nghĩ đâu."
Mặt Khương Nhã Tịnh không hề đổi sắc, cô tiếp tục giữ yên lặng, chăm chú lắng nghe.
"Cho nên, cô không cần vì thương hại em mà đối xử đặc biệt như vậy."
Lời lẽ rõ ràng, Diệp Ân nói rất thẳng thắn.
Ôm đùi cũng tốt, nhưng cô không muốn ôm đùi Khương Nhã Tịnh theo cách này.
Quá mức hèn mọn!
Nắng sớm trải dọc theo hành lang, phủ nhẹ lên gương mặt tuyệt diễm không góc chết.

Đứng ở khoảng cách khá gần, Diệp Ân có thể nhìn rõ hàng mi Khương Nhã Tịnh run lên nhè nhẹ.
Sóng mắt long lanh.
Gương mặt trầm xuống, Khương Nhã Tịnh lắng giọng đáp lại: "Tôi không thương hại em."
Vẫn âm điệu nhẹ nhàng, thoát ra nương theo chiều gió: "Vì em đặc biệt, nên tôi muốn đối xử với em đặc biệt."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui