Cô Giáo Khương Cười Lên Đi!


Thời điểm Diệp Ân dừng nét bút cuối cùng, cũng là lúc Khương Nhã Tịnh tiến vào.
Vẫn dáng vẻ khoanh tay, Khương Nhã Tịnh tựa hờ lên thành cửa, ôn tồn gọi: "Cô giáo Diệp, cô dạy xong chưa?"
Chất giọng mềm mại, pha lẫn hàm ý bông đùa.
Nghiêng người nhìn về phía cửa, sự xuất hiện bất ngờ khiến Diệp Ân bật cười thanh thuý.
Đáp bằng giọng tinh nghịch: "Cô Khương, cô nên trả công em thế nào đây?"
Cả hai nhìn nhau, đáy mắt hiện lên ý cười.
Tưởng Doanh cất giọng sảng khoái: "Cô Diệp dạy cũng dễ hiểu lắm a! Em ghi chép hết vào vở rồi đây này!"
Cả lớp đồng thanh: "Phải đó phải đó! Cô Khương mau trả công cho cô Diệp đi!"
Tiếng cười đùa vang lên không ngớt, bầu không khí tưng bừng như trẩy hội.
Nụ cười trên môi Khương Nhã Tịnh bất chợt rộ lên, đẹp tựa ánh trăng rằm.
Không ngừng toả sáng.
Khiến nữ nhân nào đó đứng trên bục giảng ngắm đến miên man.
Bấn loạn thần trí.
Thiếu chút nữa tim nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Phập phồng trong lồng ngực.
Con tim bé bỏng của Diệp Ân lỡ nhịp mất rồi!
Sao trên đời lại có nụ cười đẹp thế này kia chứ?
Đẹp đến điên đảo chúng sinh!
Khoé môi dần thu hẹp lại, Khương Nhã Tịnh hướng mắt lên bảng, nghiêng đầu tựa hẳn vào thành tường.
Cô nhướn mi, nói khẽ: "Cô giáo Diệp muốn được trả công như thế nào?"
Từ hành động cho đến lời nói đều toát lên vẻ tao nhã, không kém phần dịu dàng.
Diệp Ân càng nhìn càng mê mẩn.
Cố gắng níu kéo chút lý trí còn sót lại, cô híp chặt mắt, cười lên ranh mãnh: "Cuối tuần này sau khi xong việc ở phố NG, cô đãi cả lớp một bữa ăn là được."
Cô ngừng một chút, tiếp tục bổ sung: "Có uống càng tốt."
Cả lớp không khỏi hào hứng, đập đập hai tay lên bàn, reo hò náo nhiệt: "Trả công! Trả công!"
Đột ngột một giọng nói vang lên.
"Cả lớp giữ trật tự!"
Không gian liền trở nên im bặt, hầu hết những người có mặt đều hướng về vị trí Tưởng Doanh, người vừa lên tiếng.
Khương Nhã Tịnh cùng Diệp Ân cũng có chút bất ngờ.
Cô nữ sinh tóc vàng đứng phắt người dậy, giơ thẳng tay lên cao, cất giọng vang rền: "Nhân danh lớp trưởng, em muốn thay mặt các bạn đòi lại công bằng!"

Cô chu môi nói tiếp: "Cô Khương bỏ lớp gần 30 phút, cô Diệp thay cô đứng lớp nên cô có trách nhiệm phải trả công cho cô Diệp."
Lấy hai tay chống nạnh, Tưởng Doanh dõng dạc hô to: "Xin hết!"
Cả lớp: ".

.

."
Khương Nhã Tịnh cùng Diệp Ân: ".

.

."
Mọi người đều phá cười lên vì cái sự màu mè này!
Bất lực trước đám học trò ranh ma, Khương Nhã Tịnh khẽ rũ mi xuống, nhìn Diệp Ân bằng tia mắt khuất phục.
Cô dịu giọng đáp ứng: "Được rồi.

Cô Diệp, hôm đó tôi sẽ đãi cả lớp một chầu thật ngon, hài lòng cô rồi chứ?"
Diệp Ân cười đến xán lạn, nghiêng đầu nháy mắt một cái.
Khiến Khương Nhã Tịnh ngây ngất đứng nhìn.
Nhìn mất vài giây.
Vội thu lại tầm mắt, cô cười nhạt, thở nhẹ một hơi, không rõ tâm tình.
Sau đó di chuyển trở về bàn giáo viên, Diệp Ân cũng tiến về phía cuối bàn, ngồi vào vị trí của mình.
Cả lớp quay xuống, giơ lên ngón tay cái, như một cách tán dương không cần dùng đến lời hoa mỹ.
Diệp Ân thầm cười, lắc đầu bất lực.
Lũ quỷ nhỏ này đôi lúc cũng đáng yêu ghê!
Tiếng chuông hết tiết vừa ngân lên, Khương Nhã Tịnh nhìn một lượt những học trò bên dưới, cô nói: "Tiết này chúng ta làm bài kiểm tra, có em nào ý kiến gì không?"
Cả lớp lắc đầu nguây nguẩy.
Như thường lệ, Khương Nhã Tịnh cầm một xấp giấy A4, di chuyển từng bàn phát đều cho các học sinh.
Sau khi phát giấy kiểm tra xong, cô không trở về bàn của mình, mà ngồi ở chỗ trống ngay bên cạnh Diệp Ân.
Diệp Ân: ".

.

."
Nghiêng mặt nhìn sang, Khương Nhã Tịnh nhẹ giọng nói: "Ngồi ở đây sẽ dễ quan sát hơn.

Tránh để các bạn nhỏ này giở trò."
Học trò cô giáo Khương tinh quái thế nào, cô làm sao không biết!
Diệp Ân thầm nhủ, các bạn nhỏ trong miệng Khương Nhã Tịnh là bao gồm cả cô sao?
Cô có giở trò sao?
Trình độ ngoại ngữ của cô không thể xem thường được a!
"Xì" nhạt một tiếng, Diệp Ân vuốt vuốt tờ giấy A4 cho phẳng phiu, sau đó nhấc bút, tập trung vào bài kiểm tra.
Không quá khó, những thứ này cô nằm lòng từ lâu rồi.
Không uổng công bao nhiêu năm dồn hết tâm tư vào môn ngoại ngữ, bây giờ mới có dịp trổ tài!
Rất nhanh Diệp Ân đã hoàn thành, cô ngước mặt nhìn xung quanh lớp, mọi người vẫn đang cặm cụi.
Lại nhìn đến đồng hồ treo tường, mới chỉ 20 phút trôi qua thôi sao?
Cô tự khen mình, bản thân vẫn còn rất lợi hại!
Đánh mắt nhìn sang Khương Nhã Tịnh, bất ngờ lại chạm phải hai con ngươi sâu thẳm, đối diện cô ở khoảng cách khá gần.
Cô giáo Khương đang nhìn cô.
Chỉ đơn giản là nhìn thôi, không rõ ẩn chứa tư vị gì.
Rất khó đoán.
"Xem ra trình độ ngoại ngữ của em rất tốt." Khương Nhã Tịnh chủ động lên tiếng, chất giọng hời hợt, không biểu lộ tâm trạng.
Diệp Ân mỉm cười, nụ cười không giấu được vài tia đắc ý.

Cô đáp: "Đương nhiên.

Lúc trước em chỉ chú tâm học mỗi môn này thôi!"
Nói rồi mới kịp phản ứng, cô trợn mắt, giống như đang giật mình.
Lỡ lời mất rồi!
Khương Nhã Tịnh vẫn bình thản, không tỏ vẻ khó hiểu.
Cô cười nhạt, lại xoay mặt quan sát các học trò ở phía trên.
Diệp Ân thở nhẹ một hơi, cũng may là Khương Nhã Tịnh không quá chú ý.
Suýt nữa thì toang.

.

.

!
Cô liếc mắt, nhìn sườn mặt của nữ nhân bên cạnh.
Khung xương tinh mỹ mềm mại, ngắm càng lâu càng muốn đưa tay lên sờ thử.
Góc độ nào cũng thật đẹp mắt, quá đỗi câu hồn.
Ngón tay dần dần nâng lên, không biết thế lực nào lại thúc đẩy Diệp Ân chạm vào nơi đó.
Trượt nhẹ một đường, từ gò má nhuận hồng dời xuống phần xương quai hàm.
Bị tác động đột ngột, Khương Nhã Tịnh khẽ nghiêng mặt nhìn sang.
Chớp chớp mi mắt.
Hai mắt Diệp Ân mở căng tròn trĩnh, một tầng nước bọt đọng lại nơi cổ họng.
Cô khẽ nuốt xuống.
Nhe răng cười gượng gạo: "Không.

.

.

không cần cảm ơn.

Mặt cô vừa rồi có dính chút bụi bẩn."
Khương Nhã Tịnh: ".

.


."
Ngưng mắt nhìn Diệp Ân, cô không cười, cũng không nói, càng không căng thẳng.
Chỉ nhìn chăm chú một lúc, sau đó lại xoay đi.
Diệp Ân thở phào nhẹ nhõm.
Cô vuốt vuốt lồng ngực, thầm mắng bản thân điên rồi!
Mất mặt hết chỗ nói!
Vội vàng ngồi nép sát vào tường, Diệp Ân chống đầu nhìn ra khung cửa sổ.
Cô ảo giác sắc lá của cây ngô đồng đang dần chuyển đỏ.
Đỏ như mặt của cô lúc này vậy!
Bên dưới gầm bàn, cô mân mê đầu ngón tay của mình.
Tim đập "thình thịch".
Cảm giác trơn mềm vẫn còn đọng trên nơi đó.
Thích chết đi mất!
Lấy tay xoa xoa đôi má hồng đào, cảm giác ngột ngạt dâng lên khiến cô khó thở.
Nhắm mắt lại, cô hít đều, thở ra.

Lặp lại động tác mười lần, nỗ lực giữ vẻ điềm tĩnh.
Sau đó quay sang Khương Nhã Tịnh, mắt không nhìn đến đối phương, thấp giọng nói: "Cô Khương, em xin phép đi vệ sinh."
Không đợi Khương Nhã Tịnh trả lời, cô hấp ta hấp tấp bước ra khỏi ghế, đi một mạch tiến thẳng về phía cửa.
Thân ảnh khuất dần.
Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng "loẹt xoẹt" từ ngòi bút phát ra.
Khương Nhã Tịnh lặng người, lấy tay sờ nhẹ lên sườn mặt của mình.
Cắn nhẹ môi, mặt thoáng lên một tầng xuân nhàn nhạt.
Nghĩ đến gì đó, cô lại thở dài.
Hạ tay xuống, dời tầm mắt hướng ra khung cửa.
Nhìn ngắm phía cuối trời, những đám mây đang lượn lờ trôi theo làn gió.
Tâm tư khẽ động, bất giác lại nhoẻn miệng cười.
Ý cười không sâu, cũng không tỏ rõ hàm ý.
Tư vị khá phức tạp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận