Cô Giáo Khương Cười Lên Đi!


Phát hiện bất ngờ khiến Tưởng Doanh quên mất mình đang giận dỗi, cô vội vã chạy đến, đánh vào cánh tay Diệp Ân, giọng hăm hở không giấu được: "Cái cô chết tiệt! Cô còn quen biết với cả Chung Giai Kỳ sao?"
Chung Giai Kỳ? Là tên của đại tẩu sao?
Diệp Ân quả thật không biết, cô chỉ nghe Liễm Văn gọi bảo bối của mình bằng cái tên "Janet".
Dằn xuống vẻ kinh ngạc trong đáy mắt, Diệp Ân lại nghe Tưởng Doanh nói tiếp: "Hay thật a! Tôi nghe nói hội trưởng hội học sinh rất lạnh lùng, không tiếp xúc với ai.

Không ngờ lại quen biết với loại lưu manh như cô!"
Cách đó không xa, Khương Nhã Tịnh vẫn đứng lẳng lặng quan sát.
Chung Giai Kỳ tiến đến, kéo tay lôi Diệp Ân áp sát người mình, nói khẽ bên vành tai cô: "Em quậy thật đó! Mới vào trường đã muốn nổi tiếng hơn cả chị luôn rồi!"
Diệp Ân: ".

.

."
Đại tẩu, chị có thể cho em biết chuyện gì đang diễn ra ở đây không?
Lão đại sai chị đến trông chừng em sao?
Rời người mình ra, Chung Giai Kỳ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Diệp Ân liền bật cười khẽ khẽ.
"Cô ngốc! Em đến đây học sao không nói với chị?" Thanh âm khá lớn, Chung Giai Kỳ cố tình cất cao âm lượng cho mọi người cùng nghe.
Diệp Ân xốc lại tinh thần, nhanh chóng phối hợp: "Em.

.

.

em quên mất! Chị gần đây thế nào rồi?"
"Vẫn ổn." Chung Giai Kỳ nháy mắt, cô nói tiếp: "Chiều nay giải lao xuống căng tin gặp chị, chúng ta cùng ôn lại chuyện cũ."
Dứt lời, cô lại áp sát mặt mình đến, khoảng cách hai gương mặt chỉ còn cách nhau một gang tay, mỉm cười tinh nghịch: "Có nghe rõ không?"
Diệp Ân: ".

.

."
Lại giọng điệu này rồi! Lão đại, cứu em với!!!
Bảo bối của chị lại muốn hành xác em đây này!
Không thấy Diệp Ân trả lời, Chung Giai Kỳ đưa tay véo chặt cái mũi của cô, lắc lư vài cái rồi nói: "Phản ứng của em là sao đây? Không nhớ nhung gì chị cả sao?"
Diệp Ân sợ hãi, toát mồ hôi hột.

Đại tẩu, em mà dám nhớ chị, lão đại sẽ băm nhừ em thành một đống đậu hũ mất!
Cô run giọng đáp: "Vâng.

.

.

em nhớ chứ! Chút.

.

.

chút nữa gặp lại."
Cô đẩy tay Chung Giai Kỳ ra, cắm đầu chạy một mạch, bỏ rơi đám bạn học cùng Khương Nhã Tịnh ở phía sau, vội vã trở về lớp.
Khương Nhã Tịnh vẫn đứng đó, dời tầm mắt từ bóng lưng Diệp Ân sang Chung Giai Kỳ.
Đôi mắt đen không biểu lộ một tia cảm xúc.
Chung Giai Kỳ nhìn đáp lại, khẽ cúi thấp đầu thay cho lời chào hỏi.
Cười lên nhàn nhạt.
Sau đó liền xoay người rời đi, mặc kệ đám học sinh xung quanh vẫn xì xầm bàn tán.
Khương Nhã Tịnh lặng người một lúc, sau đó cũng hướng đến dãy hành lang, thả nhẹ bước chân.
Cả lớp tiếp tục theo sau Khương Nhã Tịnh, cùng tiến lên lầu quay trở về lớp.
*
Thời điểm mọi người đang làm việc riêng, Khương Nhã Tịnh nghiêm chỉnh ngồi trên bàn giáo viên xem xét xấp bài kiểm tra, đột nhiên Diệp Ân lại tiến đến vị trí bàn của Tưởng Doanh.
Khiến ai nấy đều bất ngờ.
Cái cô lưu manh này, bình thường chỉ bất động ngồi một chỗ thôi không phải sao?
Bây giờ lại uống nhầm thuốc gì rồi?
Diệp Ân ngoắc tay, ngỏ ý muốn đuổi Tống Thịnh, tên nam sinh xăm trổ đi ra chỗ khác, nhường lại vị trí cho cô ngồi.
Hắn ngoan ngoãn đứng dậy lùi ra.
Vừa ngồi xuống, Diệp Ân liền hỏi Tưởng Doanh: "Chung Giai Kỳ là hội trưởng hội học sinh ở đây sao? Bao lâu rồi?"
Tưởng Doanh khó hiểu cau mày: "Bao lâu rồi là thế nào?"
Cô không biết Diệp Ân đang muốn hỏi đến vấn đề gì.
Nữ sinh lưu manh "chậc" nhẹ, nhăn mặt hỏi: "Cô ta học ở đây bao lâu rồi?"
Diệp Ân biết, muốn ngồi ở vị trí đó cần phải là học sinh ưu tú, hạnh kiểm mọi thứ đều phải rất tốt, khó ai bì kịp.

Tin chắc đại tẩu của mình đã chôn chân ở đây khá lâu.
Rất nhanh Tưởng Doanh đã giải đáp: "Từ năm nhất tôi đã biết cô ấy.

Chung Giai Kỳ vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang, cô ấy thật sự rất nổi tiếng! Còn có cả một fan club trong trường học nữa kia!"
Diệp Ân bàng hoàng, từ năm nhất thật sao?
Có nghĩa là hai năm trước Chung Giai Kỳ đã đến trường học BD.

.

.
Để làm gì nhỉ?
Một sát thủ cao cấp như cô ấy, chẳng lẽ cũng nhận những nhiệm vụ thấp hèn như cô sao?
Có nhầm lẫn gì không?!
Cô ngẫm nghĩ gì đó rồi lại hỏi: "Cô ấy có thường xuyên ẩu đả không? Có phải rất máu mặt trong trường hay không?"
Tưởng Doanh phẩy tay: "Làm gì có! Chung Giai Kỳ rất ưu tú! Trong suốt 2 năm hạnh kiểm của cô ấy đều rất tốt, là viên ngọc sáng của ngôi trường tệ nạn này a!"
Diệp Ân: ".

.

."
Thú thật, cô chỉ được gặp qua Chung Giai Kỳ vài lần với cái tên gọi Janet.
Trong các buổi họp, Chung Giai Kỳ đứng ở chức vị khá cao, thường xuyên dạy dỗ cô bằng những hình thức quái đản!
Khiến cô rất ấn tượng.
Phải, dù cách vài tháng mới gặp nhau một lần, nhưng cô rất ấn tượng về nữ nhân này!
Không ngờ bây giờ lại giáp mặt ở đây.

.


.
Lão đại thật nhẫn tâm a! Có phải thấy cô chưa đủ khổ hay không?
Tưởng Doanh nhìn Diệp Ân xị mặt mà không khỏi tò mò, liền hỏi: "Không phải hai người quen biết từ trước hay sao? Sao cô không đi hỏi cô ấy?"
Diệp Ân đã chuẩn bị sẵn đáp án cho câu hỏi này, lập tức đáp: "Thú thật thì tôi không nghĩ cô ấy còn học ở đây.

Nhìn cô ta.

.

.

già chát thế kia ai mà ngờ được chứ? Hỏi thẳng thì có vẻ kỳ cục.

.

."
Cô không biết tuổi thật của Chung Giai Kỳ, nhưng nhìn thế nào cũng giống một nữ nhân vượt mốc tuổi 25, không hiểu sao lại có thể đến đây nhập học.
Không ai nghi ngờ gì cả sao.

.

.

?
Bất ngờ một thanh âm từ phía sau truyền đến, tựa như đang giải đáp mọi thắc mắc của Diệp Ân.
"Chung Giai Kỳ, em ấy học trễ 3 năm."
Khương Nhã Tịnh đứng bên cạnh bàn, nhàn nhạt nói tiếp: "Tôi từng xem qua hồ sơ của em ấy.

Lần đó cũng muốn nhận em ấy, nhưng em ấy lại cương quyết muốn vào lớp của thầy Châu."
Không biết vô tình hay cố ý, sự xuất hiện bất thình lình của Khương Nhã Tịnh khiến Diệp Ân khẽ giật mình.
Cô xoay hẳn người lại, nghĩ đến gì đó lại nhướn nhẹ mi mắt, cất giọng trêu đùa: "Cô Khương, cô cũng giành không lại thầy Châu sao?"
Là không thể giành, hay là không muốn giành?
Dù sao Chung Giai Kỳ cũng ưu tú thế kia mà!
Ngoài dự liệu, Khương Nhã Tịnh đáp bằng giọng nhạt nhẽo: "Tôi không có sở thích tranh giành.

Nếu em ấy không muốn vào lớp tôi, tôi nhất định không cưỡng ép."
Đột ngột đứng thẳng người dậy, Diệp Ân hơi nghiêng đầu, đối diện tia mắt lạnh lẽo của Khương Nhã Tịnh.
Cô cong nhẹ khoé môi, giọng nửa đùa nửa thật: "Nếu bây giờ em cũng muốn đến lớp thầy Châu thì thế nào?"
Thả nhẹ âm thanh, đáy mắt hằn lên tia mong đợi: "Cô sẽ giữ em lại chứ, cô Khương?"
Cả lớp yên lặng.

.

.
Đồng tử Khương Nhã Tịnh chợt giãn ra, như đang phản ứng trước câu hỏi đầy tính thăm dò.

Hàng mi cong rũ nhẹ, cô nâng môi, dịu giọng đáp: "Tôi sẽ."
Khoảnh khắc hai từ này vừa thốt ra, cảm tưởng thời gian dường như đang ngưng đọng.
Kim giây nhích nhẹ, "tích tắc" từng tiếng.
Lớp học im phăng phắc.
Vành tai Diệp Ân ửng lên một vầng hồng nhàn nhạt.

Hai tia mắt giao nhau lặng lẽ rơi vào cơn mơ màng.
Triền miên, sâu thẳm.
Những người xung quanh gần như đang nín thở.

.

.
Trước tình huống có chút quỷ dị.

.

.
Lạ lẫm.

.

.

khó diễn đạt thành lời.
Cũng trong lúc đó, Tưởng Doanh đứng lên, hắng giọng vài tiếng.
Cô tỏ vẻ bực dọc, đánh cùi chỏ vào vai Diệp Ân, cất giọng trách cứ: "Cô a! Đúng là đứng núi này trông núi nọ! Bộ cô Khương tệ với cô lắm sao?"
Cả lớp liền chu môi đệm theo: "Phải đó! Cô Khương tốt hơn thầy Châu rất nhiều a!"
Diệp Ân: ".

.

."
Lũ quỷ nhỏ, tôi chỉ suông miệng hỏi thôi có được không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận