Diệp Ân liếc xéo Tưởng Doanh, cái cô lớp trưởng này lúc nào cũng khởi xướng cho đám học trò.
Cô "hừ" nhạt: "Tôi có nói là mình sẽ đi sao? Chỉ tiện mồm hỏi thôi, các người luyến tiếc tôi lắm có đúng không?"
Cả lớp đồng loạt bĩu môi, nhưng đâu đó lại hiện lên ý cười.
Cũng ngay sau đó, Khương Nhã Tịnh tập trung vào trọng điểm, cô nói: "Diệp Ân, em ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn hỏi em."
Sắc mặt Khương Nhã Tịnh không hề thay đổi, vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh.
Diệp Ân khẽ gật đầu, cô không đoán được chuyện Khương Nhã Tịnh muốn hỏi mình là gì.
Cả hai đi ra hành lang, Khương Nhã Tịnh ôn tồn hỏi: "Em thân với Chung Giai Kỳ lắm sao?"
Diệp Ân do dự, sau đó đáp: "Cũng không hẳn, chỉ là một đàn chị trước đây từng quen biết."
"Quen biết thế nào?" Ngữ điệu Khương Nhã Tịnh vẫn như cũ, không mặn không nhạt.
Dựa theo những lời Tưởng Doanh nói ban nãy, Diệp Ân liền đáp lại: "Em từng giúp cô ấy thoát khỏi tay một bọn du côn."
Khương Nhã Tịnh yên lặng.
Cô quan sát ánh mắt Diệp Ân, sau đó nở ra nụ cười, rất nhạt.
"Xem ra em rất thích giúp người."
Lời nói mập mờ không rõ ràng, khiến Diệp Ân rơi vào trầm mặc.
Cô giương mắt nhìn người đối diện, chẳng biết nói gì.
Bẵng đi vài giây, Khương Nhã Tịnh tiếp tục lên tiếng: "Được rồi.
Chúng ta vào lớp thôi."
Nói rồi liền nhấc chân, vừa định bước đi cổ tay lại truyền đến một làn hơi ấm.
Diệp Ân giữ tay Khương Nhã Tịnh lại, cô hỏi: "Sao cô lại hiếu kỳ về chuyện đó?"
Gót chân Khương Nhã Tịnh vừa rơi xuống, cô xoay người nhìn Diệp Ân.
Ánh nhìn chất chứa hàm ý, xen lẫn vài tia ấm áp.
Cô nhẹ giọng đáp lại: "Chỉ quan tâm em thôi."
Sóng mắt Diệp Ân khẽ động, cô ngẩn người.
Sau đó buông cổ tay người kia ra.
Khương Nhã Tịnh tiếp tục bước vào lớp học.
Diệp Ân nhìn theo, nghe rõ từng tiếng giày cao gót giẫm xuống như đang đạp nhẹ từng bước bên trong lồng ngực.
Phập phồng nhức nhối.
Vội thu tầm mắt của mình về, Diệp Ân cũng nhanh chóng trở vào lớp học.
*
Sau khi Khương Nhã Tịnh rời đi, hai tiết học tiếp theo trôi qua rất nhanh.
Giờ giải lao, trước tiên Diệp Ân vẫn đến gặp Triệu Lâm theo nhiệm vụ, trò chuyện dặn dò hắn vài câu sau đó liền đi đến căng tin, tìm gặp Chung Giai Kỳ.
Quả nhiên là người nổi tiếng, Chung Giai Kỳ ngồi đó, hàng chục người vây quanh từ phía xa, cứ như họ đang trông thấy một nữ minh tinh nào đó vậy.
Chật vật lắm Diệp Ân mới len lỏi được qua dòng người, cô tiến đến ngồi bên cạnh Chung Giai Kỳ, căng tin nháo nhào những tiếng xì xầm vang lên không ngớt.
"Đến rồi sao?" Chung Giai Kỳ hạ xuống quyển sách trên tay, nhìn Diệp Ân, trên môi giữ nguyên ý cười mềm mại.
Diệp Ân có chút không quen.
Đại tẩu mà cô từng biết, không phải loại nữ sinh thanh lịch như thế này!
Diễn xuất quả thật không tệ!!!
Sau một phen cảm thán, Diệp Ân ghé sát tai Chung Giai Kỳ, cất giọng thỏ thẻ: "Đại tẩu, ở đây có rất nhiều người.
Chúng ta không nên làm chuyện để người khác chú ý!"
Như một lời nhắc nhở, Diệp Ân nói rất nghiêm túc.
Cô không biết nhiệm vụ của Chung Giai Kỳ là gì, nhưng chắc chắn sẽ quan trọng hơn cô!
Dành cả 2 năm để chấp hành kia mà, khiến cô cũng có chút lo lắng.
Sợ bản thân sẽ vô tình phá hoại kế hoạch của người này.
Lúc đó chắc chắn sẽ ăn không ít khổ!
Chung Giai Kỳ khẽ cười: "Em sợ sao?"
Diệp Ân: ".
.
."
Sao lại không sợ? Dù là lão đại hay là đại tẩu, hai người này đều có muôn vàn cách thức để trừng phạt cô.
Không sợ mới là lạ!
"Em đừng lo lắng." Chung Giai Kỳ cầm lấy ly nước, hút lên "rột rột", sau đó nói tiếp: "Có biết chị kêu em đến đây để làm gì không?"
Diệp Ân lắc lắc đầu, cô đương nhiên không biết.
Đặt ly nước trở lại bàn, Chung Giai Kỳ nhàn nhã nói: "Chút nữa sẽ có hai tên nhãi ranh đến đây tìm chị, em giúp chị tẩn bọn hắn một trận nhừ đòn là được."
"Đấm cho tốt vào." Cô bổ sung.
Diệp Ân: ".
.
."
Âm lượng cả hai rất bé, chỉ đủ để người bên cạnh nghe thấy.
Nhưng Diệp Ân nghe rõ thâm ý trong câu nói của Chung Giai Kỳ, có vẻ đang rất tức giận.
Cô thắc mắc hỏi: "Đại tẩu, hay là chị trổ tài đi.
Em trước giờ chưa từng thấy chị đánh nhau bao giờ!"
Từng chữ Diệp Ân nói ra đều mang theo hàm ý bông đùa.
"Em điên rồi sao?" Chung Giai Kỳ giữ nét mặt bình thản, cô không muốn để những người xung quanh nhìn thấu cảm xúc của mình.
Lạnh giọng nói tiếp: "Chị không thể đánh nhau ở đây." Sau đó quay sang nhìn Diệp Ân, mi mắt cụp xuống, chất giọng nhạt hơn nước ốc: "Hơn nữa, chị đánh không lại hai tên đó."
Diệp Ân: ".
.
."
Sát thủ cao cấp mà cùi bắp đến vậy sao?
Chị đùa tôi chắc?!
Cô tỏ vẻ khó tin, hỏi lại: "Chị không đánh lại hai thằng nhãi ranh sao? Đừng đùa em có được không?"
Giọng Chung Giai Kỳ trầm xuống: "Chị không đùa, chị không giỏi đánh nhau.
.
."
Diệp Ân bụm miệng cười, cô đắc ý, hoá ra bản thân còn lợi hại hơn nữ nhân này!
Nhưng đắc ý chưa được bao lâu, câu nói tiếp theo của Chung Giai Kỳ khiến cô sợ xanh mặt.
Người kia nói, rất lãnh đạm: "Chị chỉ giỏi cầm súng thôi."
Diệp Ân: ".
.
."
Trên trán thấm một tầng mồ hôi, cô khẽ nuốt nước bọt.
"Tránh ra! Tránh ra hết xem nào!"
Nghe thấy động tĩnh lớn, Diệp Ân quay sang nhìn.
Chung Giai Kỳ ngồi bên cạnh cười nhạt: "Đến rồi.
Nhớ kỹ lời chị nói, đấm cho tốt vào."
Ý cười trên môi dần đậm hơn: "Chị muốn em dùng 80% công lực.
Chỗ bọn hắn nằm phải là ở bệnh viện, không phải phòng y tế."
Diệp Ân: ".
.
."
Già đầu rồi.
.
.
còn đi so đo với con nít!
Hai tên nhóc, đừng trách chị.
.
.
Có trách thì trách lão bà bà đang ngồi bên cạnh đây này!
Thời điểm hai tên đó vừa gọi tên Chung Giai Kỳ, Diệp Ân lập tức đứng lên.
Cô lao đến với tốc độ cực nhanh, một tay túm lấy cổ áo tên dẫn đầu, tay còn lại nện xuống một phát.
Hành động diễn ra chỉ trong một cái nháy mắt, tên nhóc không kịp trở tay, càng không có cách chống cự.
Tiếp đến liền giật cùi chỏ khiến hắn méo mặt, tung cước đạp hắn văng ra xa, lăn lóc vài vòng mới dừng lại hẳn, máu me be bét.
Đám học sinh ở căng tin gầm rú vang dội, dần dần tản ra xa.
"Soái tỷ! Chị lại đánh người rồi sao?"
"Ôi trời!!! Xem chị ấy kia kìa, đấm phát nào uy lực phát nấy.
Ngầu quá đi mất!"
Tiếng huýt sáo, reo hò vang lên rúng động cả căng tin.
Sau khi hạ gục một tên, Diệp Ân ngước mặt nhìn tên còn lại.
Cha mẹ ơi! Lúc này cô mới để ý, hắn bự con còn hơn Mike Tyson nữa!!!
Thân thể cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn.
Quan sát cách hắn thủ thế, cô biết ngay tên này có học võ!
Đại tẩu, chị đoán xem ai mới là người chiến thắng đây?
Hỏi cho vui thôi, Diệp Ân thừa biết tên này không có cửa!!!
Mặc kệ hắn khua tay múa chân, nhún nhảy như một võ sĩ chuyên nghiệp, Diệp Ân phóng thật nhanh lao đến.
Cô đấm, hắn né.
Hắn lại tung ra một cú đấm tràn đầy uy lực, cô rụt người xuống, phát ngay một cú giáng thẳng vào bụng hắn.
Hắn lùi về sau vài bước, Diệp Ân nhấp mũi chân phi lên không trung, xoay người tung ra một cước.
"Bốp!"
Từ miệng đến mũi hắn phun máu vương vãi.
Hắn lảo đảo vịn lấy cửa rào bằng sắt, lắc đầu mạnh vài cái hòng vớt lấy vài tia thanh tỉnh.
Tiếp đến liền nhìn xung quanh, chụp lấy cái ghế ném đến.
Diệp Ân vung chân tung một cú đá tạt số 7, cái ghế bị hất văng ra, rơi "rầm" xuống đất một tiếng.
Thế võ vô cùng đẹp mắt! Cả căng tin um sùm náo nhiệt.
Cô đạp đế giày, phóng người tới với vẻ mặt hung hãn.
Thời điểm nắm đấm vừa giương lên, bất chợt khựng lại khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Thanh âm khá lớn, không kém phần nghiêm trọng.
"Dừng tay lại! Diệp Ân, em muốn gây ra án mạng sao?"
Là Khương Nhã Tịnh, gương mặt kia không giấu được vẻ khẩn trương.
Nữ nhân xinh đẹp đang đứng cách cô một khoảng lớn.
Dừng lại một chút, Diệp Ân hơi nghiêng mặt nhìn Chung Giai Kỳ.
Đại tẩu của cô đanh lại ánh mắt, ra hiệu rất rõ ràng.
Cô nghiến răng, bất chấp ánh mắt Khương Nhã Tịnh đang hướng về phía mình.
Một cú đấm từ không trung giáng xuống, đáp thẳng vào mặt tên nhãi kia.
Máu tươi bắn ra, vấy bẩn một góc áo bên vai phải Diệp Ân.
Hắn ngã xuống, "uỵch" một tiếng, nằm dài trên nền đất lạnh.
Tiếng ồn ào trong căng tin bắt đầu lắng dần.
Thay vào đó là những cặp mắt trợn ngược, mồm há to rơi xuống tận cằm.
.
.
Khương Nhã Tịnh bàng hoàng.
Hàng mi run lên, đứng yên bất động.
Nhưng ánh mắt kia không thay đổi, vẫn gắt gao dán lấy học trò của mình.