*
Ngày hôm sau
Vì là cuối tuần nên cả lớp cùng tập trung ở phố NG.
Lúc này Diệp Ân vẫn chưa đến.
Điểm hẹn là một công viên diện tích khá nhỏ ở giữa phố, mọi người tụ tập quanh các hàng ghế đá, mặt mày ai nấy đều bí xị.
Tưởng Doanh tiến lại chỗ Khương Nhã Tịnh đang ngồi, thiểu não nói: "Cô Khương, có khi nào Diệp Ân cho chúng ta leo cây hay không?"
Vẻ mặt Tưởng Doanh không ngừng mất mát.
Rũ mắt nhìn theo bóng cây đang đổ xuống mặt đường, Khương Nhã Tịnh cười như không cười, đáp lại: "Sẽ không."
Nghe như đang trấn an, nhưng thực chất là một lời khẳng định.
Mười lăm phút trôi qua, thời điểm Khương Nhã Tịnh đang ngồi thất thần, bỗng nhiên nghe thấy những tiếng reo hò náo nhiệt.
"Đến rồi đến rồi!"
"Xem cô ta chạy kia kìa, cứ như con vịt bị mắc mưa!" Tưởng Doanh chỉ tay, ôm bụng cười khoái trá.
Tâm trạng mọi người dần được thả lỏng.
Tiếng cười đùa xôn xao, Khương Nhã Tịnh ngước mắt, giương lên ý cười nhu hoà.
Nhìn theo hướng mọi người đang chú ý, cô trông thấy Diệp Ân đang chạy đến với tốc độ khá nhanh.
Nữ nhân mặc áo sơ mi đen, quần bó sát triển lộ đôi chân dài nuột nà, không thua kém người mẫu.
Đến trước mặt cô, cúi người thở ra hồng hộc.
"Cô.
.
.
cô Khương!" Lấy tay làm quạt, Diệp Ân vừa phe phẩy lên mặt mình vừa nói: "Em quên đặt báo thức, xin lỗi cô."
Quan sát gương mặt Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh vội rút trong giỏ xách ra một túi khăn giấy nhỏ.
Cô đứng lên, nâng tay lau thấm từng giọt mồ hôi trên trán học trò của mình.
"Không sao.
Em đến là tốt rồi."
Giọng điệu uyển chuyển, mang theo mười phần dung túng.
Khiến cả lớp làm mặt mèo mặt chuột, hướng đến Diệp Ân "xì" lên đanh đá: "Chúng tôi cũng chờ cô suốt nửa tiếng rồi a!"
Diệp Ân: ".
.
."
Lũ quỷ nhỏ, muốn tôi xin lỗi có phải không?
Đừng hòng!
Lại ngưng mắt nhìn nữ nhân trước mặt, Diệp Ân thoáng ngượng ngùng.
Động tác Khương Nhã Tịnh rất ôn nhu, dịu dàng như thể vuốt ve lên vầng trán nhỏ.
Rất mềm mại.
Cô giáo Khương hôm nay mặc chiếc áo cổ lọ, tóc búi nhẹ lên cao, sườn mặt lượn cong phi thường hoàn mỹ.
Kín đáo trang nhã tạo nên cảm giác gần gũi, có phần cứng rắn hơn so với vẻ uỷ mị mọi ngày.
Sau khi lau xong, Khương Nhã Tịnh hạ tay xuống.
Xoay qua xoay lại như tìm kiếm thứ gì đó.
Diệp Ân tinh ý, lập tức với đến cầm lấy miếng khăn giấy trong tay Khương Nhã Tịnh.
"Để em vứt cho."
Chỉ là hành động bình thường, nhưng vào thời khắc hai lòng bàn tay khẽ chạm vào nhau, ở đâu đó trong lồng ngực Diệp Ân vang lên từng tiếng.
Khẽ khàng rung động.
Cô xoay lưng lại, nhìn thấy thùng rác từ phía xa lập tức phóng đi.
Đôi má ửng lên một rặng mây hồng.
Khương Nhã Tịnh đứng đó cũng vô thức siết chặt bàn tay, tim vang từng nhịp.
Vừa thực vừa hư, cảm xúc trong lòng không sao diễn tả.
*
Mọi người cùng di chuyển đến cuối phố, nơi các lão ông lão bà bày sạp buôn bán.
Trông như một cái chợ thu nhỏ, nhưng chỉ lác đác khoảng hơn 20 sạp hàng.
Mỗi sạp hàng đều rất cũ kỹ, chen chúc kín đáo, lối đi cũng dần thu hẹp lại.
Các cụ già ở đây vừa trông thấy Khương Nhã Tịnh cùng đám học sinh đi đến, ai nấy sắc mặt đều niềm nở, vui vẻ chào đón.
"Lại đến rồi sao? Xem nào, mới có một tuần mà các cháu đã lớn thế này rồi, trưởng thành hơn hẳn ấy chứ!" Lão bà ngồi trên sạp, lấy tay xoa xoa đầu Diệp Ân.
Diệp Ân: ".
.
."
Cả lớp cười phá cả lên, Khương Nhã Tịnh cũng không giấu được ý cười trên đuôi mắt.
Tưởng Doanh bỡn cợt: "Đã nói là cô già trước tuổi rồi mà!"
Gương mặt đanh lại, Diệp Ân nhếch môi xem thường: "Cô nhầm rồi! Ý của cụ là đang khen tôi chín chắn đó, đồ ngốc!"
Tưởng Doanh "hứ" một tiếng, bĩu môi không thèm quan tâm.
Mọi người chia nhau ra, phân tán các phía để thu dọn rác bẩn trên các lối đi.
Diệp Ân bắt tay vào việc, trước tiên là đóng lại bàn ghế hư hỏng trong nhà các cụ.
Dưới mái nhà lụp xụp, hầu hết vật dụng đều được làm bằng gỗ, tre nứa đủ loại.
Một cuộc sống bình dị trong lòng thành phố, rất khó để tìm ra những món đồ xa xỉ, thậm chí một chiếc ti vi cũng ít nhà có được.
Chia ra thành từng nhóm, việc ai nấy làm, loay hoay gần cả tiếng đồng hồ thì cả lớp đều tập trung về một chỗ.
Hàng chục cặp mắt chăm chú nhìn Diệp Ân vung búa, đóng mạnh từng phát vang lên "cộp cộp", nghe rất đã tai.
Hơn nữa còn rất ra dáng một đàn chị.
Ngồi gọn một góc, Khương Nhã Tịnh từ đầu đến cuối đều dán mắt nhìn.
Muôn phần chuyên chú.
Bẵng đi một lúc lâu, bất chợt từ bên ngoài nghe thấy động tĩnh lớn.
Tưởng Doanh nhíu mày, cô đoán được là bọn bảo kê lại đến đây thu tiền, gây rối cho các cụ.
Cuối tuần nào cũng vậy!
Cô chạy lon ton đến chỗ Khương Nhã Tịnh, mặt nhăn mày nhó: "Cô Khương, bọn hắn lại đến rồi.
Chúng ta phải làm gì đây?"
Cô không muốn mỗi lần bọn hắn đến, cô giáo mình lại phải móc hầu bao chi trả.
Cứ thế này không phải là cách!
"Không sao." Khương Nhã Tịnh đáp lại: "Có tôi ở đây, các em đừng lo lắng."
Tưởng Doanh giậm chân, bĩu môi uỷ khuất: "Không được a! Không lẽ lần nào cô cũng chi tiền cho bọn hắn sao?"
Diệp Ân ngồi nghe ngóng, liền dừng lại động tác quay sang nhìn.
Cô nói: "Cô Khương, cách giải quyết của cô cũng thật đặc biệt."
Nghe thế nào cũng có chút mỉa mai.
Khương Nhã Tịnh giữ nguyên tư thế, ngồi bắt chéo chân đặt tay lên đùi, cô khẽ cười: "Bọn hắn nhận tiền rồi sẽ không làm phiền đến các cụ."
Bỏ cây búa xuống đất, Diệp Ân đứng lên, cô phủi phủi hai tay của mình, dáng vẻ không đồng tình.
Cô lắc đầu, nói như đang cố giải thích: "Cô đang nuôi sống một bọn du côn đó có biết không? Bọn hắn càng nhận tiền sẽ càng tác oai tác quái.
Cách làm của cô, chẳng khác nào dung túng cho bọn hắn."
Không vội đáp lại, Khương Nhã Tịnh chỉ chớp nhẹ mi mắt.
Sau đó cất lên thanh âm nhàn nhạt: "Tôi chính là không muốn phiền toái."
Thờ ơ nhún vai, Diệp Ân lách người đi xuyên qua đám học sinh, di chuyển ra đằng trước, vị trí đang truyền đến tiếng ồn.
Thở nhẹ một hơi, Khương Nhã Tịnh nhanh chóng đứng lên, nối bước theo sau.
Đám học sinh đứng dồn vào một góc, chen nhau hóng chuyện.
Không ngoài dự đoán, Diệp Ân vừa tiến ra, không nói không rằng đã lao đến tẩn cho đám du côn một trận.
Bọn hắn đi năm người, tên nào tên nấy ốm đói cứ như bọn nghiện ngập.
Tay đấm chân đá, Diệp Ân đánh quá đỗi đẹp mắt, thế võ cường bạo khiến bọn hắn bị dần một trận tơi tả.
"Binh, binh, bốp, bốp!"
Từng cú đấm tung ra đều rất dứt khoát, không chút e ngại.
Các lão ông lão bà tròn xoe hai mắt, cứ như đang chứng kiến cao thủ võ lâm xuất hiện ngoài đời thực!
Đẹp hơn các phân cảnh đánh nhau mà các cụ được trông thấy trên ti vi!
Rì rầm bàn tán.
.
.
Khương Nhã Tịnh không can thiệp, cô chỉ đứng khoanh tay, nép sát vào một góc tường.
Trong lòng thấp thoáng tư vị không rõ.
Quan sát cách Diệp Ân ra đòn, bộ dáng cường hãn khiến cô cong nhẹ vành môi.
Đáy mắt hằn lên vài tia tán thưởng.
Một vài hình ảnh hiện lên trong tâm trí, thôi thúc ý cười càng kéo giãn hơn.
Đám học sinh không dám làm ồn, chỉ đứng đó khua tay múa chân học theo từng động tác của Diệp Ân.
Dâng tràn ngưỡng mộ!
Đám du côn bị đánh đến mặt sưng mày húp, xương cốt trên người gần như muốn loãng ra, điên cuồng ê ẩm!
Bọn hắn sợ cô đến xanh mặt, tên này khoác vai tên kia, khập khiễng bỏ chạy.
Trước khi đi vẫn không quên ngoảnh đầu nhìn lại, trừng mắt quát lớn: "Mày giỏi lắm! Đến bọn tao mà cũng dám đánh! Cứ chờ đó đi, để tao xem mày đắc ý được bao lâu!!!"
-----------------//--------
P/s: và tui đã khai tử truyện bên wp.