Hì hục đạp xe băng qua các con phố, Diệp Ân lạng lách đánh võng, luồn qua các sạp hàng bày bán giữa chợ.
Cô đi đường tắt, dùng kỹ năng quái xế lách vào các con ngõ, rất nhanh đã đến trước cổng trường BD.
Thế nhưng, nhìn đồng hồ trên tay đã muộn mất 2 phút rồi!
Diệp Ân đứng bên ngoài quan sát sát ngôi trường uy nghiêm đồ sộ, thật không giống với loại trường học tạp nham treo trên miệng Liễm Văn.
Vẻ ngoài rất hào nhoáng.
Cổng trường đóng chặt.
Diệp Ân nhìn xuyên qua song sắt, trông thấy bác bảo vệ ngồi gác trong cabin, sắc mặt đầy nghiêm nghị.
Hết cách, cô đành phải trổ tài leo tường.
Leo tường thì cũng không sao, nhưng chiếc xe này phải giải quyết thế nào?
Ngẫm nghĩ một lúc, cô quyết định chạy vòng ra cổng sau.
Cổng phía sau là một bức tường dày cao hơn 2 mét rưỡi, có những thanh sắt nhọn nhô lên khá gai góc.
Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Ân nâng chiếc xe đạp lên, ném vụt một cái, tiếng "rầm" vừa vang lên cô liền biết chiếc xe đã đáp đất.
.
.
an toàn?
Đến lượt cô, trước tiên lùi ra xa để lấy đà, sau đó liền phóng đến, chân đạp lên tường, hai tay nắm lấy thanh sắt nhọn, gồng người leo lên, nhảy gọn xuống bên dưới.
"Bịch!"
Cô thành công đáp đất.
Chuyện vượt tường này đối với cô quá dễ dàng.
Đứng lên phủi phủi hai tay, Diệp Ân lúc này mới ngẩng mặt lên, nhìn thấy một nữ nhân đứng bên gốc cây gần đó dán mắt lên người mình.
Ánh mắt đầy khó hiểu.
Nữ nhân mặc áo sơ mi trắng kem, váy dài qua khỏi gối.
Mái tóc đen được cột thấp thả ra phía sau, cong cong uốn lượn xoã đến ngang lưng.
Diện mạo đẹp đến vượt tiêu chuẩn!
Hai hàng mày đen nhánh phẩy sợi, đôi mắt bồ câu to tròn.
Mũi cao thẳng tắp, bờ môi cong đỏ mọng yêu mị.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, cao nhã quý phái.
Ngũ quan sắc nét tăng thêm mười phần thành thục, nhã nhặn điềm đạm.
Dưới tán cây ngô đồng, nhan sắc của nữ nhân kia càng được thăng hạng.
Uỷ mị cao lãnh, không bóng râm nào có thể làm lu mờ vẻ đẹp này được.
Diệp Ân bị nhìn đến mất tự nhiên, cô vội né tránh mắt mắt, loay hoay tìm kiếm chiếc xe đạp của mình.
May quá.
.
.
vẫn chưa bị hư hỏng.
Cô dựng xe đạp lên, dắt xe tựa vào một góc tường.
Mặc dù nội tâm có chút rối, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh.
Quan sát Diệp Ân từ nãy đến giờ, nữ nhân tường tận đánh giá.
Đồng phục sơ mi trắng sọc xanh phối với chiếc quần dài, cổ không đóng khuy làm lộ ra một phần xương quai xanh đối xứng, vừa vặn đẹp mắt.
Hàng chân mày anh khí không quá rậm, ngũ quan tổng thể vừa có sự trẻ trung, vừa có sự cao ngạo, rất hút ánh nhìn.
Ngắm nghía một lúc, nữ nhân bất chợt cất tiếng hỏi: "Em là học sinh lớp nào?"
Vừa nghe thấy giọng nói nghiêm nghị, Diệp Ân vội quay sang nhìn.
Vài giọt mồ hôi nhẹ nhàng tuôn xuống, rất khó để phát hiện.
Không hiểu sao mỗi lần chạm phải ánh mắt kia, trong lòng Diệp Ân khá phức tạp.
Cô bối rối nuốt xuống nước bọt, chầm chậm nở nụ cười: "Em.
.
.
em học lớp.
.
."
Có chút ngập ngừng.
Từ ngữ điệu kia, nếu cô đoán không lầm thì nữ nhân này chính là giáo viên theo dạy tại đây, cô không nên để lộ danh tính của mình, tránh để bị.
.
.
phạt nguội!
Nghĩ rồi, Diệp Ân liền cười xuề xoà: "Em.
.
.
em quên mất rồi." Cô lấy tay che trán cúi đầu vài cái: "Xin phép cô, em vào lớp trước."
Dứt lời, cô phóng như tên bay lao thẳng về phía trước, rất nhanh đã đi khuất tầm nhìn của nữ nhân kia.
Đến trước cửa lớp, Diệp Ân cảm thấy bản thân thật may mắn.
Giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa đến, lớp học nháo nhào như vỡ đê.
Trước đó đã nghe Liễm Văn nói khái quát về tình hình ngôi trường này, bây giờ tận mắt chứng kiến mới biết tệ hại đến mức nào!
Lớp học dường như chia thành hai nhóm.
Một nhóm ngồi ở dãy bàn bên trái, tạm gọi là nhóm hắc đạo.
Trong số đó có một tên nam sinh xăm trổ, vậy mà cũng được vào đây học sao?
Thật hết nói nổi!
Các nữ sinh trong nhóm này bộ dáng ngổ ngáo, từ dáng ngồi cho đến cử chỉ đều rất giống dân anh chị, đích thị là đám con cái có phụ huynh nằm trong hắc bang, không lệch đi đâu được.
Dãy bàn bên phải, một nhóm nhỏ nam sinh nữ sinh có vẻ bình thường hơn, tạm gọi là nhóm.
.
.
bạch đạo?
Không biết có "bạch" thật không, nhưng quần áo những người ở nhóm này đều chỉnh tề.
Có người ngồi yên như pho tượng, người đang đọc sách, cũng có người đang mải mê ngồi bấm điện thoại không để ý đến xung quanh.
Không hổ danh là trường BD, nhìn thế nào cũng trên mức quái đản!
Chẳng có chút nào giống với ngôi trường trước kia mà cô theo học.
Tạp nham không tưởng!
Diệp Ân xốc nhẹ balo, chậm rãi tiến vào.
Có lẽ là do ngoại hình khá bắt mắt, thời điểm cô vừa đi vào đã thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Hầu hết là những cặp mắt săm soi của nhóm hắc đạo.
Một nữ sinh tóc vàng cột đuôi ngựa, ngồi ở vị trí trung tâm, lớn tiếng gọi cô: "Học sinh mới!"
Diệp Ân nghiêng đầu nhìn, không gian xung quanh trở nên im bặt sau tiếng gọi của nữ sinh kia.
Xem ra là đàn chị, người đứng đầu lớp học này rồi.
Nữ sinh tóc vàng nhếch môi cười, nói tiếp: "Đi trễ hẳn 10 phút mà vẫn vào lớp được, cô dùng cách gì thế?"
Diệp Ân: ".
.
."
Tôi leo tường đó, có được không?
Cô không khó đoán được, với bức tường to lớn gai góc thế kia chắc chắn đã làm khó đám học sinh này.
Có thể nói, nếu họ đi trễ chắc chắn sẽ không được vào lớp, sẽ bị bỏ mặc ở bên ngoài, làm sao trèo tường nhảy tọt vào đây như cô được chứ?
Mặc dù là sát thủ sơ cấp, nhưng thân thủ của cô không thể xem thường được a!
Không đáp lại lời nữ sinh kia, Diệp Ân nhìn quanh một vòng, chọn vị trí trống ở dãy cuối bàn bên phải, đến đó đặt balo ngồi xuống.
Rất thông thoáng, vị trí của cô ngồi cạnh cửa sổ, hợp ý vô cùng.
Nữ sinh tóc vàng không nổi giận khi bị phớt lờ, cô nhai chóp chép miếng singum* (kẹo cao su) trong miệng, nhướn mi nhìn Diệp Ân một lúc, khẽ lắc đầu cười.
Diệp Ân ngồi tựa lưng vào tường, rung đùi suy ngẫm.
Không biết tiết học đầu tiên là môn gì, do ai phụ trách?
Ngay cả giáo viên cũng thiếu tác phong kỷ luật, khó trách ngôi trường này rách nát như vậy!
Lớp học hơi ồn, toàn những tiếng cười đùa cợt nhả khiến Diệp Ân cũng có chút khó chịu.
Cô nhíu mày nhìn đám học sinh hắc đạo, bắt gặp ánh mắt sắc như lưỡi dao nữ sinh tóc vàng đang nhìn mình.
Không chút thiện cảm.
Diệp Ân xoay mặt sang nơi khác, cô không muốn vừa vào học đã rước thêm phiền phức.
Liễm Văn căn dặn, tuyệt đối đừng sinh thêm chuyện, chỉ cần tập trung một mục tiêu là đủ.
Mười lăm phút trôi qua, tiếng ồn bắt đầu suy giảm.
Từng tiếng động va chạm nhỏ vang lên, Diệp Ân không cần nhìn cũng biết cô giáo đã đến, đám học sinh đang di chuyển trở về chỗ ngồi.
Không màng thế sự, Diệp Ân vẫn chống cằm, hướng mắt nhìn ra song cửa sổ.
Lớp học của cô ở lầu một, có thể nhìn thấy tán cây ngô đồng từ phía xa, bất giác lại nhớ về nữ nhân ban nãy.
Diện mạo kia quá đỗi xinh đẹp.
Bao nhiêu tuổi nhỉ?
Bằng cô sao? Hay lớn hơn cô?
Cô không giỏi đoán.
Nhưng cô biết, nữ nhân kia thấp hơn cô hẳn 5cm.
Dáng người nhỏ nhắn, nhưng tiện nghi rất đầy đủ.
Từ diện mạo cho đến ngoại hình đều đẹp như tranh, khí độ trầm tĩnh như làn nước mùa thu, chất giọng êm tai nghe thế nào cũng rất trong trẻo.
.
.
"Diệp Ân."
Đột nhiên nghe thấy tiếng gọi, Diệp Ân hoàn hồn nhìn về phía ngọn nguồn âm thanh.
Đôi mắt căng ra, trong đầu xẹt qua một luồn điện.
Không biết từ lúc nào giáo viên đã đến trước bàn cô, nhìn cô bằng ánh mắt lãnh đạm.
Là nữ nhân dưới tán cây ngô đồng khi nãy.
Vẫn đẹp đến nao lòng, nhưng đôi mắt kia không chứa đựng một tia cảm xúc.