Cô Giáo Khương Cười Lên Đi!


Hơi thở lắng đọng trong không khí, Diệp Ân ngỡ ngàng trước câu hỏi này.
Sóng mắt khẽ dao động, cô chân thành, nói: "Là vì em quan tâm đến cô."
Đáp án không ngoài mong đợi, Khương Nhã Tịnh nhẹ giương môi cười.
Cô lại hỏi: "Vậy, em có thể quan tâm đến tôi, nhưng lại không cho phép tôi quan tâm đến em là thế nào?"
Muôn vàn ẩn ý nằm trong câu hỏi này.
Diệp Ân bật cười thanh thuý.

Xem ra chỉ muốn bẫy cô thôi, nữ nhân này vốn dĩ không có ý định chia sẻ chuyện riêng tư của mình.
Hai tia mắt giao nhau có chút tư vị mập mờ, tựa như đang chất vấn, muốn vạch trần tâm tư của đối phương.
Bất quá, lại không thể nhìn rõ, rốt cuộc người kia đang ẩn giấu tâm tư gì.
"Cô Khương."
Tiếng gọi nhàn nhạt đung đưa theo gió, lời tiếp theo Diệp Ân nói ra khiến Khương Nhã Tịnh không khỏi bất ngờ.
"Em muốn cô quan tâm đến em, nhưng không phải vì em là học trò của cô."
Ý vị thâm trường, một giọng nói trong trẻo pha lẫn chút âm khàn, nghe rất quyến rũ.
Khương Nhã Tịnh chớp động hàng mi, nhịp đập của tim dần dần gia tốc.
Tông giọng hạ thấp, cô đáp rất bình thản: "Vậy em nói xem, em muốn tôi quan tâm em vì điều gì?"
Hơi nghiêng mặt một chút, Diệp Ân lấy tay vuốt cằm, đảo mắt tới lui tựa như đang suy nghĩ.
Nhưng thực chất trong lòng đang rất hồi hộp.
Khương Nhã Tịnh nhướn mi, ánh mắt ra chiều thưởng thức.
Cô biết, câu hỏi của mình đã làm khó Diệp Ân, liền đưa bậc thang để giải vây cho cô nàng: "Thật ra, tôi quan tâm em không chỉ vì em là học trò của tôi.

Mà đơn giản vì tôi muốn quan tâm em thôi, như vậy được chứ?"
Diệp Ân: ".

.

."
Nghe vô lý nhưng có vẻ rất thuyết phục.

.

.


!
Thấy rõ vẻ mặt không cam lòng kia, Khương Nhã Tịnh nghĩ đến gì đó rồi lại nói: "Hay thế này đi, em cứ cho rằng tôi quan tâm đến em vì ấn tượng ban đầu quá tốt, quá đặc biệt cũng được.

Em thấy thế nào?"
Diệp Ân cứng họng.
Cô bĩu môi: "Cho xe đạp leo tường cũng là ấn tượng tốt sao? Cô Khương, cô đùa em có phải không?"
Khương Nhã Tịnh bị chọc đến bật cười thành tiếng.
Trầm ấm nhẹ nhàng, nghe như hồi chuông bạc.
Cô nâng nhẹ đuôi mắt, nghiêng đầu nói: "Cho xe đạp leo tường không tốt, nhưng ấn tượng ban đầu của tôi về em là rất tốt."
Diệp Ân: ".

.

."
Có khác gì nhau sao?
Cô giáo Khương, cô thật chọc tôi tức chết rồi!
Ánh mắt Diệp Ân trở nên sắc lẹm, lườm nguýt.
Cùng lúc đó, Tưởng Doanh từ xa hồ hởi chạy đến, cầm cây búa trên tay vẫy vẫy.
"Sư phụ! Đệ tử làm xong rồi!"
Diệp Ân nghiêng người, đưa mắt nhìn đến từng chiếc ghế được Tưởng Doanh đóng lại đẹp đẽ, cô tỏ ý khen thưởng: "Tốt lắm."
Hai chữ ngắn gọn lại khiến Tưởng Doanh phi thường vui vẻ, cô lại hỏi: "Sư phụ lưu manh, bây giờ có cần tôi làm gì nữa không?"
Diệp Ân: ".

.

."
Cái con nhóc này.

.

.
Đã sư phụ, mà còn lưu manh.


.

.

đúng là không hiểu chuyện!
Khương Nhã Tịnh ngồi bên cạnh cũng không khỏi buồn cười.
Quay sang nhìn Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân dừng ánh mắt lại một chút.

Tiếp đến lại nói với Tưởng Doanh: "Nếu cô không phiền thì——"
"Không phiền!" Tưởng Doanh đứng thẳng người, nhanh miệng đáp.
"Ừm." Diệp Ân nhàn nhạt, nói: "Nếu không phiền thì tránh ra chỗ khác.

Ở đây người lớn đang nói chuyện cô không thấy sao?"
Tưởng Doanh: ".

.

."
Cái đồ.

.

.

láo toét!
Cô ngang hàng với cả cô Khương luôn rồi sao?
Vừa xoay người định bước đi, Khương Nhã Tịnh liền gọi với lại: "Tưởng Doanh, em tập trung các bạn ngồi nghỉ ngơi đi.

Chút nữa xong việc chúng ta di chuyển đến quán ăn."
"Vâng, em biết rồi ạ." Tưởng Doanh đáp, sau đó chạy lon ton về phía đám bạn học.
Thời điểm chỉ còn lại hai người, Khương Nhã Tịnh quay sang hỏi: "Em còn có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Đáng lý ra Diệp Ân cũng không định tò mò, nhưng hiếm có cơ hội thế này, cô cũng muốn liều mạng hỏi thử một phen.
Cô liền lên tiếng: "Cô Khương, cô cùng thầy Châu rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào?"
Có phải đang yêu nhau không? Cô thật sự rất muốn biết!
Bất quá, cô cũng không biết sự tò mò này xuất phát từ đâu mới được nữa?
Nhưng nó khiến cô rối ren trong lồng ngực.
Phải, rất khó chịu! Rất muốn tìm hiểu!
Không ngờ Diệp Ân lại hỏi đến vấn đề này, khiến Khương Nhã Tịnh phải trầm tư suy nghĩ.
Diệp Ân thấp thỏm chờ đợi.
Chỉ là, sau đó Khương Nhã Tịnh lại đáp bằng giọng nhạt nhẽo, ngữ điệu không lộ ra tâm trạng: "Tôi không biết."
Diệp Ân: ".

.

."
"Có thể không hỏi vấn đề này được không? Ngoại trừ nó ra, những chuyện còn lại tôi sẽ giải đáp cho em." Khương Nhã Tịnh nghiêm mặt, nói không chút e dè.
Xem ra là Tưởng Doanh nói đúng, cô giáo Khương luôn rất kín miệng, không bao giờ chủ động đề cập đến vấn đề tình cảm.
Kể cả khi được hỏi, cô cũng vội vàng né tránh.
Khiến Diệp Ân dâng tràn thất vọng.

.

.
Cô cười nhạt, nhẹ giọng đáp: "Hiểu rồi.

Em không hỏi nữa."
Một cảm giác bức bối không sao tả được.
Chẳng thà lúc nãy đừng hỏi thì hơn.
Diệp Ân cúi thấp đầu, cô vội đứng lên.

Mũi chân vừa nhấp nhẹ, bất chợt vị trí cổ tay lại bủa vây hơi ấm.
Rất thân thuộc, hơn nữa còn mềm mại như một dải lụa đào vừa nung trên than đỏ.
Ấm ấm mềm mềm, khiến tâm tư Diệp Ân nhảy lên loạn xạ.
Cô xoay đầu nhìn người đang ngồi.
"Diệp Ân." Khương Nhã Tịnh gọi khẽ tên cô.
Tiếp đến liền hỏi: "Tại sao em lại tò mò về chuyện đó?"
Nhìn thẳng vào đôi mắt Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân muốn biết câu hỏi này bao hàm ý tứ gì.
Phải, nữ nhân này, bất luận lời nào từ miệng cô ta thốt ra, đều khiến Diệp Ân phải không ngừng suy đoán.
Rất khó hiểu, càng khó hơn là không thể đoán bừa!

Chỉ sợ sai một li sẽ đi một dặm! Khó lòng cứu vãn!
Đợi mãi không thấy người kia trả lời, Khương Nhã Tịnh lẳng lặng rũ mi.
Nhưng ngay sau đó, Diệp Ân liền lên tiếng: "Em không rõ nữa."
Khương Nhã Tịnh vội ngước mắt lên, bàn tay vẫn giữ chặt cổ tay người đứng trước mặt.
Cô nhìn chăm chú.
Tầm mắt Diệp Ân dần thu hẹp lại, hai con ngươi lúc này chỉ còn thấy duy nhất một người.
Cảnh vật xoay chuyển, lần lượt biến mất gần như không tồn tại.
Cô cất giọng âm trầm: "Có lẽ vì cô quan tâm em nhiều quá chăng? Khiến em sợ cảm giác phải chia sẻ sự quan tâm đó với người khác?"
Sóng mắt khẽ lay động, Diệp Ân mềm giọng nói tiếp: "Em muốn cô quan tâm chỉ mỗi mình em thôi."
Khương Nhã Tịnh lặng người trước câu trả lời này.
Cô cảm nhận xung quanh đang có hàng ngàn con bướm bay lượn, vô cùng đẹp mắt.
Vô cùng ảo diệu.
Khiến tim cô không ngừng thổn thức.
Nhịp đập mạnh mẽ, thiếu chút nữa nhảy vọt ra bên ngoài.
Bất giác lại ửng hồng đôi má.

.

.
Kèm theo một tư vị không rõ, triền miên kéo dài.
Bờ môi đỏ mọng chợt run lên, không phải độ run thông thường, mà là một sự run rẩy khó lòng khắc chế.
Giọng nói dịu lại, mang theo hương trà tản đầy trong không khí: "Diệp Ân, tôi không thể quan tâm chỉ mỗi mình em."
Lời nói này vốn nằm trong dự liệu, nên Diệp Ân cũng không quá bất ngờ.
Cô nâng môi cười, chỉ trách bản thân mình ngu xuẩn.
Nói như vậy chẳng phải quá mức càn rỡ rồi sao?
Bất quá, câu nói tiếp theo của Khương Nhã Tịnh mới là một đáp án chân thực.
Tựa như tiếng đàn, gãy nhẹ vào lòng cô làm dậy lên những tia thanh tĩnh.
Nhu nhuyễn tận xương, không cách nào kiềm chế xúc động.

Người kia nói: "Nhưng chí ít hiện tại, đối với tôi, em là người khiến tôi quan tâm nhiều nhất."
"Không vì lí do gì cả, chỉ vì em là em thôi.

Có được không?"
Có trời mới biết, sau khi nghe thấy những lời này, nội tâm Diệp Ân đã có bao nhiêu mãn nguyện.
Là một sự mãn nguyện không ngôn ngữ nào có thể hình dung.
-----------------//-------
P/s: tính mai up, mà đọc cmt khoái khoái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận