Lời nói kiên định không kém phần chân thành, Khương Nhã Tịnh nghe xong liền miên man ánh mắt.
Ẩn sâu trong đó còn có một sự giằng xé khó lòng hình dung.
Hàng mi lại rũ xuống, nhưng khoé miệng nâng lên ý cười.
Cô "ừm" nhạt một tiếng, Diệp Ân quan sát từng biểu cảm trên gương mặt kia, bất giác nghiêng đầu, cười đến ngây ngốc.
"Nhã Tịnh.
.
." Diệp Ân gọi khẽ.
Sau đó lại tiến người, áp chặt cái ôm, cằm nhỏ tựa lên vai vô cùng âu yếm.
Lần này Khương Nhã Tịnh không lảng tránh nữa, cô ôm đáp lại, bờ môi cong mềm thỏ thẻ bên vành tai nhỏ nhắn: "Diệp Ân, em lúc say trông rất đáng yêu."
Tầm mắt Khương Nhã Tịnh trầm lại, như đang âm thầm chất vấn bản thân.
Cô tự hỏi, không biết những lời nữ nhân này nói, cô có thể tin được bao nhiêu phần?
Nhưng trước mắt, dường như cô đã tin hết thảy.
.
.
Không chút nghi hoặc đối với đáp án mà đối phương đưa ra.
Khiến cô phải dặn lòng, nhắc nhở bản thân.
.
.
Đây chính là điềm xấu.
"Tôi đáng yêu sao?" Diệp Ân cười khúc khích, cô lập tức ghì chặt eo Khương Nhã Tịnh, môi kề sát tai người kia cất giọng ai oán: "Nhưng có người lại không thích tôi say.
.
.
Còn mắng tôi khi say là con nhóc phiền phức."
Nghe như bất bình, nhưng nhiều hơn là mười phần làm nũng.
Khương Nhã Tịnh vội ngưng mắt nhìn, tựa như đang quan sát nét mặt của người kia, ra chiều thăm dò.
Cô cười nhàn nhạt: "Vậy sao? Là ai lại dám mắng em như vậy?"
Hai mắt Diệp Ân mơ màng, cô vừa hé mở cánh môi, bất chợt giọng nói oang oang của Tưởng Doanh từ bên ngoài truyền đến.
"Cô Khương, sư phụ, hai người đi đâu rồi?" Tiếp đến liền bước vào nhà vệ sinh, cô nhìn thấy hai người kia đang đứng bên cạnh bồn rửa tay.
Diệp Ân thì gục đầu lên vai, ôm chặt cô chủ nhiệm của mình.
Khương Nhã Tịnh đưa mắt nhìn Tưởng Doanh, nói: "Đến đây, giúp tôi một tay nào."
Lật đật chạy đến đỡ Diệp Ân, nhờ có Tưởng Doanh mà Khương Nhã Tịnh mới rời khỏi vòng tay kia được.
Diệp Ân lúc này gần như ngủ mất rồi, khiến Tưởng Doanh cùng Khương Nhã Tịnh phải chật vật lắm mới rửa mặt sạch sẽ hòng giúp cô thanh tỉnh.
*
Thời điểm Diệp Ân lờ mờ mở ra hai mắt, cô đã thấy mình nằm trong căn phòng ban nãy.
Tiếng hát của đám bạn học vẫn ngân vang, cô giật giật mi mắt, cuối cùng là mở to ra nhìn thẳng về phía trước.
Từ góc nhìn này, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là chiếc cằm nhỏ gọn của Khương Nhã Tịnh, cùng với hương trà tản ra chưa bao giờ rõ ràng như lúc này.
Sau gáy truyền đến cảm giác mềm mại, trên đỉnh đầu còn cảm nhận được những ngón tay ai đó đang không ngừng xoa xoa ấn ấn, giúp cô thư giãn.
Với tình cảnh này, cô chắc chắn bản thân đang nằm trên đùi Khương Nhã Tịnh, khiến cô muốn tiếp tục nhắm mắt, cũng không thiết tha đến chuyện có thể tỉnh lại hay không.
Cảm giác ấm áp đến chân thực!
Bất ngờ Khương Nhã Tịnh lại cúi mặt nhìn xuống, vừa bắt gặp đôi mắt đang mở của Diệp Ân, cô mỉm cười nói: "Tỉnh rồi sao? Có phải ngủ ngon lắm không?"
Diệp Ân: ".
.
."
Vốn muốn vờ ngủ thêm, nhưng lại bị phát hiện thế này khiến cô không còn biện pháp.
Đành phải ngồi dậy, dụi dụi hai mắt của mình.
"Cô Khương.
.
.
em xin lỗi.
Em đã ngủ bao lâu rồi?" Diệp Ân vừa xoa xoa hai bên thái dương vừa hỏi.
"Tôi không rõ nữa." Lại nhìn xuống đồng hồ trên tay, Khương Nhã Tịnh nói thêm: "Có lẽ là 5 tiếng, bây giờ cũng gần 10 giờ đêm rồi."
Diệp Ân trợn tròn hai mắt.
Cô cụp mi nhìn xuống chân Khương Nhã Tịnh, thẹn thùng hỏi: "Em.
.
.
em ngủ như vậy có khiến cô khó chịu hay không?"
Khương Nhã Tịnh khẽ cười, giọng điệu nuông chiều không giấu được: "Không có.
Em ngủ rất ngoan."
Diệp Ân: ".
.
."
Cố tình không hiểu ý tôi nói sao?
Thu lại ánh mắt của mình, Diệp Ân dời đến đám bạn học, chỉ thấy bọn họ nhìn cô bằng tia mắt quái dị.
Khiến cô phát sinh loại linh cảm cực xấu.
.
.
Cô ngoắc tay gọi Tống Thịnh, nam sinh xăm trổ với trái tim bé bỏng, cũng là người nhát cáy nhất bang hắc đạo.
Hắn mím môi run rẩy, cúi đầu tiến đến, lắp bắp hỏi: "Vâng.
.
.
? Có.
.
.
có chuyện gì sao?"
Khương Nhã Tịnh ngồi bên cạnh dửng dưng ánh mắt, bộ dáng lãnh đạm.
Dường như cô đoán được Diệp Ân đang muốn làm gì.
Cả lớp cũng hướng mắt dõi theo tình hình.
Diệp Ân nhíu chặt mi tâm, cô gằn giọng hỏi: "Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?"
Tống Thịnh run lên lẩy bẩy, hắn sợ đến toát mồ hôi, không dám đáp.
Thiếu gì người ở đây kia chứ, sao cô nàng lại chọn ngay hắn?
Thật bất công quá a!
Thời điểm Diệp Ân trừng mắt lên, hắn nuốt nước bọt, vội vã đáp nhanh không vấp một chữ: "Lúc nãy cô say xỉn, cô Khương cùng Tưởng Doanh đưa cô về đây.
Không biết cô lên cơn điên gì lại ôm hết người này đến người khác, khiến chúng tôi nổi hết da gà luôn đây này!"
Diệp Ân: ".
.
."
Tưởng Doanh ngồi gần đó liền chu môi bất mãn: "Đã ôm thì thôi đi, cô còn cắn chúng tôi nữa kia!"
Vài người trong lớp chỉ trỏ lên cánh tay của mình, mếu máo than oán: "Phải đó, đau gần chết rồi a!"
Nội tâm Diệp Ân khóc ròng.
Bây giờ cô mới biết, vì sao Liễm Văn lại ghét cô rượu bia đến như vậy!
Đúng là.
.
.
tự mình hại mình!
Bất chợt nghĩ đến một chuyện, cô hoảng hốt quay sang Khương Nhã Tịnh, quan sát nữ nhân bên cạnh từ trên xuống dưới.
Đoán được Diệp Ân đang nghĩ gì, Khương Nhã Tịnh khẽ lắc đầu, cô nói: "Tôi không sao.
Em không làm đau tôi."
Thở phào một hơi, Diệp Ân tự tán dương bản thân.
Hoá ra trong lúc say, cô cũng biết.
.
.
lựa người để mà hành hạ!
Khó trách Liễm Văn chỉ nguyền rủa cô, chứ không nặng tay đưa ra hình phạt!
Thử mà cắn cô ta xem, lường trước sẽ ăn không ít khổ!
Cả lớp mặt hậm mày hực, cả gan lườm nguýt Diệp Ân.
Nhưng lần này cô chỉ bật cười mà không phản ứng.
"Diệp Ân."
Đột ngột nghe thấy tiếng gọi, Diệp Ân quay mặt sang nhìn.
Thấy được vẻ mặt ôn hoà của Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân nhẹ giọng hỏi: "Vâng?"
Khương Nhã Tịnh thả giọng trêu đùa: "Lúc nãy em nói, có người rất ghét em say, còn trách em là con nhóc phiền phức."
Ý cười sâu hơn, Khương Nhã Tịnh nhướn mắt hỏi: "Tôi rất muốn biết, là ai lại cả gan dám nói em như vậy?"
Tâm tư giật thót một cái, nhưng Diệp Ân vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh.
Cô không nhớ lúc say, bản thân đã lỡ mồm nói với nữ nhân này bao nhiêu chuyện.
Có khi nào đã tự vạch trần thân phận rồi không?
Lấy tay vuốt vuốt chóp mũi, Diệp Ân cười cười, đáp lại: "Là chị gái của em.
Nhưng sau hôm nay, có lẽ em không còn cách nào biện minh cho mình được nữa rồi."
Cô hoàn toàn nhận ra, bản thân khi say quả thật là con nhóc phiền phức!
Quá đỗi phiền phức!
Bất giác lại nghĩ đến gì đó, cô nhìn nhìn Khương Nhã Tịnh, giọng có chút ấp úng: "Cô Khương.
.
.
em có.
.
.
em có đối với cô, làm chuyện gì mất mặt hay không?"
Đáp lại ánh nhìn của Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh chỉ khẽ động khoé môi.
Cô chớp hờ hàng mi, thoát ra ngữ điệu mềm mại: "Không có.
.
."
Một quả tạ trong lòng Diệp Ân vừa hạ xuống.
Khương Nhã Tịnh chú ý biểu cảm trên gương mặt người kia, cô nhẹ nhàng bổ sung: "Em chỉ khen tôi xinh đẹp."
Diệp Ân: ".
.
."
Ngước mắt nhìn lên, Diệp Ân không khỏi bán tín bán nghi.
Sợ nữ nhân này lại muốn trêu chọc mình.
Khương Nhã Tịnh nhẹ nâng đuôi mắt, cô nói: "Sao trên đời này lại có người xinh đẹp như cô kia chứ, chính xác lời em nói là như vậy."
Diệp Ân khô cạn lời.
.
.
Nét mặt gần như bị đóng băng, không chút huyết sắc.
Tim đập "thình thịch", cô khoát tay, cười gượng gạo chữa cháy: "Ha ha, chị gái em cũng nói, em lúc say chính là thật thà nhất! Cô Khương, cô cũng biết cô xinh đẹp mà, có đúng không?"
Bộ dáng hài hước của Diệp Ân khiến Khương Nhã Tịnh không thể không cười.
Khoảnh khắc nụ cười trên môi dừng lại, cô tựa đầu vào tường nhìn chăm chú đối phương, tay khoanh trước ngực, cất giọng nghiêm nghị: "Thật thà sao? Em lừa tôi thế kia còn dám vỗ ngực nói mình thật thà?"
Diệp Ân: ".
.
."
Cổ họng vô thức nuốt xuống một ngụm.
Nội tâm căng như dây đàn.
Cũng may là ngay sau đó, Khương Nhã Tịnh đã tiếp tục lên tiếng: "Cái gì mà ngàn chén không say, danh xưng đó là em tự phong cho mình có đúng không?"
Vừa nói, ngón tay Khương Nhã Tịnh vừa điểm lên trán Diệp Ân, khuôn miệng cong lên một đường cong vừa phải.
Cử chỉ nuông chiều mang theo vài tia trách cứ.
---------------//--------
P/s: ĐL lạnh qá mng.