Những người có mặt hướng mắt nhìn theo ngọn nguồn của âm thanh.
Diệp Ân sửng sốt, môi mấp máy không nói nổi thành lời.
Nữ nhân đang tiến về phía cô chính là Khương Nhã Tịnh, theo bên cạnh còn có Châu Lễ.
"Cô Khương, thầy Châu.
Hai người ấm đầu rồi sao? Ở đây không phải là trường học!" Tên nam sinh bặm trợn gầm lớn.
"Không phải trường học thì thế nào?" Khương Nhã Tịnh nhíu mày, giọng không chút khoan nhượng: "Ở bên ngoài không tồn tại luật pháp sao?"
Bọn hắn tỏ vẻ xem thường, nhổ ra một bã nước bọt: "Phi! Luật pháp cái con mẹ nó! Hai người cùng một phe sao? Đừng nói những lời buồn cười như vậy nữa có được không?"
Tên cầm đầu trong số đó xẵng giọng: "Cô Khương, cô lo mà dạy lại học trò của mình đi! Còn dám xen vào chuyện của tôi, cả cô lẫn trò tôi đều không nể!"
Thanh âm Khương Nhã Tịnh lạnh đến rét buốt: "Nếu tôi vẫn thích xen vào thì thế nào?"
Bọn du côn nghiến răng, đưa mắt ra hiệu cho nhau.
Một tên vẫn giữ chặt Diệp Ân, hai tên còn lại chia nhau ra phóng về hai phía.
Một tên nhắm thẳng đến Khương Nhã Tịnh, tên còn lại nhắm vào Chung Giai Kỳ.
Không thể không nói, Chung Giai Kỳ diễn rất tròn vai, cô đứng đó bủn rủn tay chân, ra sức hét lớn: "Diệp.
.
.
Diệp Ân! Cứu chị!!!"
Nhưng tiếc thay, thần trí Diệp Ân lúc này hoàn toàn bị lu mờ.
Động tác cầm dao của tên du côn đang lao nhanh về phía Khương Nhã Tịnh khiến cô bị chi phối.
Nghĩ cũng không nghĩ, Diệp Ân giật chỏ thật mạnh, một cú đau điếng tống thẳng vào mặt tên phía sau, khiến hắn ngã lăn ra đất.
Cô căm phẫn lao đến vị trí Khương Nhã Tịnh, vụt một cái liền túm lấy cổ tên kia, vật mạnh hắn xuống sàn.
Châu Lễ bắt kịp tình hình, hắn lập tức phóng đến giải cứu Chung Giai Kỳ.
Kéo tay Chung Giai Kỳ lùi lại, Châu Lễ xoay người tung ra một cước, đạp tên du côn văng xa vài trượng.
Nằm ê ẩm dưới nền đất.
Diệp Ân ngồi đè lên người tên kia, liên tiếp giáng vào mặt hắn những cú đấm cuồng bạo, khiến hắn phun máu đến bất tỉnh.
Những tên còn lại vừa trông thấy liền cuống cuồng tháo chạy, bỏ mặc tên đồng bọt bị đấm đến biến dạng mặt mũi.
Bất ngờ cùng lúc đó, một cú đấm tiếp theo vừa chuẩn bị đáp xuống, cổ tay Diệp Ân đã bị Khương Nhã Tịnh bắt lại.
"Diệp Ân! Đủ rồi! Còn đánh nữa sẽ chết người đó!" Khương Nhã Tịnh khẩn trương ngăn cản.
Vừa ngước mặt nhìn lên, Diệp Ân vội vàng đứng dậy, cô choàng hông Khương Nhã Tịnh kéo sát lại người mình, dùng mắt quan sát nữ nhân kia một lượt.
"Sao rồi? Có làm cô sợ không?" Diệp Ân lo lắng hỏi.
Sóng mắt Khương Nhã Tịnh ánh lên vài tia phức tạp, cô khẽ lắc đầu: "Tôi không sao."
Cô cầm tay Diệp Ân, xem xét vết thương dưới khuỷu tay của người này mà không ngừng căng thẳng: "Tay em thế nào? Có đau lắm không?"
Vết thương khá sâu, Khương Nhã Tịnh nhìn mà không khỏi đau lòng.
Diệp Ân trấn an: "Không sao.
Chỉ là vết thương ngoài da thôi, chút nữa cầm máu lại sẽ ổn."
Nhận thấy vết thương liên tục rỉ máu, Khương Nhã Tịnh cúi người xé rách một góc váy của mình, cô cẩn thận dùng nó buộc chặt miệng vết thương.
Dáng vẻ ôn nhu không chút che giấu.
"Cầm máu trước đã.
Cứ để thế này em sẽ ngất mất thôi."
Đôi mắt Diệp Ân mơ màng nhìn nữ nhân trước mặt, một cảm giác ấm áp dâng lên khiến cô khó lòng cưỡng lại.
Rất muốn ôm chặt người này.
Nhưng bất giác lại nhớ đến một chuyện, thoáng rùng mình một cái, cô đưa mắt về phía sau nhìn đến Chung Giai Kỳ.
Bắt gặp ánh mắt kia nhìn cô không chút cảm xúc, nhưng khoé môi dường như đang cong lên một đường thì phải?
Một đường cong mờ nhạt.
Diệp Ân nuốt chậm nước bọt, lường trước sắp tới sẽ có một trận cuồng phong giáng lên đầu cô.
Nội tâm run rẩy.
"Diệp Ân." Chung Giai Kỳ tiến đến từng bước, vẻ mặt lạnh tanh, nhạt giọng hỏi: "Lúc nãy em không nghe chị kêu cứu sao?"
Diệp Ân: ".
.
."
Khương Nhã Tịnh quay sang, cất giọng điềm đạm: "Em đừng trách Diệp Ân.
Có lẽ do lúc nãy em ấy đứng gần tôi hơn."
"Nhưng tên du côn kia đã tiến sát đến em rồi không phải sao? Hơn nữa, bên cạnh cô còn có thầy Châu kia mà!" Chung Giai Kỳ trưng ra bộ dáng trẻ con, so đo từng chút một.
Diệp Ân không khó nhìn ra, vẻ mặt này của Chung Giai Kỳ chính là đang giả vờ.
Lại chuyện gì nữa đây?
Chẳng lẽ.
.
.
vở kịch vẫn chưa hạ màn sao?
Chung Giai Kỳ mím môi, lay lay cánh tay Diệp Ân tựa như đang làm nũng: "Em xấu quá a! Lúc trước không phải nói sẽ bảo vệ chị hay sao? Bây giờ có cô Khương rồi, lại muốn bỏ mặc chị là thế nào?"
Vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Diệp Ân đứng yên như trời trồng.
Rất nhanh xốc lại tinh thần, cô nói: "Em.
.
.
em xin lỗi.
Chị có sao không?" Tiếp đến liền quay sang Châu Lễ, cười gượng gạo: "Thầy Châu, cảm ơn thầy đã giúp đỡ."
"Không cần cảm ơn.
Đều là trách nhiệm cả thôi." Châu Lễ cười ôn hoà.
Tầm mắt Khương Nhã Tịnh dời đến Chung Giai Kỳ, cô hỏi: "Chung Giai Kỳ, có tôi với thầy Châu ở đây.
Em có thể cho tôi biết, chuyện vừa rồi rốt cuộc là thế nào hay không?"
Chung Giai Kỳ cúi thấp đầu, dường như vẫn còn dư âm của sự hoảng loạn: "Bọn hắn.
.
.
suốt hai tháng nay đều làm phiền đến em.
Bọn hắn thay phiên nhau mang hàng cấm đến trường, ép em phải tiếp tay cho bọn hắn, mang ra khỏi trường giao dịch với một đám người lạ."
Diệp Ân biết, cho dù lúc này Chung Giai Kỳ nói gì, bản thân có thể không lên tiếng, nhưng tuyệt đối không được phép phản bác.
Cô đứng một bên, học theo nét mặt Khương Nhã Tịnh cùng Châu Lễ, tỏ vẻ kinh ngạc.
"Tại sao bọn hắn lại chọn em, em có biết không?" Châu Lễ hỏi.
Chung Giai Kỳ rầu rĩ đáp: "Em cũng không rõ.
Chỉ nghe nói là làm như vậy sẽ ít bị nghi ngờ hơn."
Châu Lễ "chậc" một tiếng: "Cũng đúng.
Em ưu tú thế kia, cảnh sát đương nhiên không để mắt đến em."
Khương Nhã Tịnh lại quay sang Diệp Ân, cô dò hỏi: "Em thì sao? Cũng biết chuyện này có phải không?"
Diệp Ân lắp bắp đáp: "Em.
.
.
em cũng vừa biết cách đây vài ngày.
Trước đó Giai Kỳ có nói với em, em cứ nghĩ đánh bọn hắn một trận sẽ không còn chuyện gì.
.
."
"Ngu ngốc." Khương Nhã Tịnh mắng, hàng mi liền chùng xuống: "Không phải đã nói em gặp chuyện có thể chia sẻ với tôi sao?"
Chung Giai Kỳ vội giải vây: "Là em căn dặn Diệp Ân đừng nói với ai.
Em sợ nhiều người biết chuyện danh tiếng của em sẽ bị ảnh hưởng.
.
."
Một nữ sinh ưu tú vận chuyển hàng cấm cho bọn du côn, nếu để chuyện này lộ ra chắc chắn Chung Giai Kỳ sẽ mất hết thể diện.
Khương Nhã Tịnh cùng Châu Lễ không thể phản pháo suy nghĩ này.
Bất quá, dù nghĩ là vậy, nhưng Khương Nhã Tịnh vẫn nhìn Diệp Ân bằng tia mắt quở trách.
Cô nói: "Xem ra em vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi."
Diệp Ân: ".
.
."
Sao lúc nào bản thân cũng bị dồn vào tình huống thế này kia chứ?!
Oan ức thật sự!!!
Bất chấp Chung Giai Kỳ đang đứng bên cạnh, Diệp Ân vịn lại hai vai Khương Nhã Tịnh, giương lên tia mắt kiên định, chân thành nói: "Cô Khương, sau hôm nay, em chắc chắn sẽ không giấu giếm cô chuyện gì nữa!"
Phải, Liễm Văn đã căn dặn, cô cần phải ôm đùi nữ nhân này.
Nhưng nói thật lòng thì cô không biết những lời vừa rồi, liệu chỉ là những lời văn vở nói cho suông miệng, hay chứng thực là những lời từ lương tâm cô thốt ra mới đúng nữa?
Quá mức khó hiểu.
.
.
!
Trầm lại ánh mắt quan sát Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh giữ nguyên nét mặt băng lãnh.
Nhưng đâu đó trong ánh mắt lại loé lên vài tia mong chờ, cô nhàn nhạt hỏi: "Có thật không?"
Diệp Ân như bị nhấn chìm trong đôi mắt kia, một đôi mắt sâu không thấy đáy.
Cô run môi đáp lại: "Những lời em nói đều là thật."