Diệp Ân trượt dài trong suy nghĩ, bẵng đi một lúc lại lên tiếng: "Lão đại, em chỉ muốn hỏi thêm một chuyện.
Nếu.
.
.
nếu em thành công chiếm được tình cảm của Khương Nhã Tịnh, có phải cô ấy sẽ gặp nguy hiểm hay không?"
Liễm Văn hời hợt đáp: "Nếu chị nói phải em sẽ làm thế nào?"
Diệp Ân yên lặng, không giống như đang suy nghĩ, mà chính là một sự yên lặng của cảm giác bế tắc.
Cô không có đáp án dành cho câu hỏi này.
Dường như bắt trọn cảm xúc của Diệp Ân, Liễm Văn "hừ" nhạt: "Không có tiền đồ!"
"Không thể nói là không gặp nguy hiểm.
Nhưng chí ít sẽ giữ được mạng của cô ta, em yên tâm rồi chứ?"
Dáng vẻ ngậm ngùi xen lẫn vài tia phiền não, Diệp Ân khẽ gật đầu.
"Được rồi.
Em vào phòng thu dọn sạch sẽ đi, tối nay Janet cùng chị sẽ ngủ lại đây." Liễm Văn ra lệnh.
Diệp Ân: ".
.
."
Không phải chứ? Muốn dùng giường của cô để.
.
.
nhún nhảy sao?!
"Lão.
.
.
lão đại.
Khách sạn có lẽ sẽ tốt hơn.
Giường của em cũng không to như hai người nghĩ.
.
." Diệp Ân khéo léo từ chối.
Chung Giai Kỳ lườm mắt, giọng gằn xuống: "Em điên à? Không thấy lũ người kia đang theo dõi chị sao? Có phải tiếc với chị cái giường không?"
Diệp Ân cạn lời, cô cười gượng gạo: "Không.
.
.
không có! Chỉ là, giường em mục nát cả rồi, sợ hai vị tỷ tỷ của em không được thoải mái a!"
Liễm Văn cười đầy thâm ý: "Sẽ thoải mái."
Diệp Ân: ".
.
."
Bó tay với hai người này!
"Còn ngồi đó nhìn cái gì? Có đi nhanh hay không? Chị còn chưa xử tội em chuyện vừa nãy!" Chung Giai Kỳ gầm giọng.
Diệp Ân hết cách, cô nén xuống uỷ khuất, vội vội vàng vàng đi vào phòng thu dọn sạch sẽ.
Tối đó, hai vị trưởng bối nằm vui vẻ trong phòng, bản thân Diệp Ân phải nằm ngoài sofa chật chội.
Cô thầm nguyền rủa Chung Giai Kỳ, nữ nhân này kiếp trước không biết có phải là con heo hay không?
Kiếp này đầu thai vẫn chưa quên được gốc gác, rêи ɾỉ cứ như bị thọc tiết.
.
.
Muốn nhức cái lỗ tai cô rồi đây này!
Nằm chui rúc trong chăn, thanh âm quái dị liên tục dập vào tai khiến Diệp Ân không ngừng liên tưởng.
.
.
Cô liên tưởng đến Khương Nhã Tịnh.
Nữ nhân cao lãnh, điềm đạm như Khương Nhã Tịnh, không biết lúc lên giường sẽ có bộ dáng như thế nào?
Nghĩ đông nghĩ tây, bao nhiêu hình ảnh dâʍ mỹ chen chúc trong đầu khiến Diệp Ân như muốn bốc hoả.
Cảm giác ngột ngạt bức cô đến khó thở, ngay lập tức phóng ra khỏi sofa, chạy thật nhanh vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo.
Đối diện phòng tắm là phòng ngủ của cô, tiếng rên Chung Giai Kỳ càng lúc càng thảm thiết, gây cho cô một sự tò mò không thể kiềm hãm.
Bản thân trước giờ chưa từng động tâm, càng chưa từng động tình, những chuyện thế này đối với cô quả thật rất lạ lẫm!
Một tia sáng luồn qua khe hở tạt thẳng vào mắt cô, khiến cô không khỏi kinh ngạc.
Hai cái nữ nhân này.
.
.
làm chuyện đó mà cũng không khoá chặt cửa sao?!
Hoang dâʍ vô độ!!!
Muốn đầu độc tôi có phải không, nhị lão bà bà?!!!
Tuy nghĩ là vậy, nhưng bản thân như bị thôi thúc bởi tiếng rên la mất kiểm soát của Chung Giai Kỳ, Diệp Ân không tự chủ tiến lại gần cửa, nheo mắt định thần, chuẩn bị nhìn xuyên qua khe hở.
.
.
.
.
Diệp Ân: ".
.
."
Chết tiệt!
Cô tự vả mình một phát, vò đầu bứt tai tự chửi rủa bản thân một phen.
Cũng may là dừng lại kịp thời.
.
.
Bằng không, suýt chút nữa nhìn thấy thân thể của con heo nọc kia, chắc chắn lão đại sẽ băm cô ra thành trăm mảnh!!!
Cô thở dài, nội tâm thoáng chút run rẩy.
Nhảy vọt lên sofa, cô chui gọn vào trong chăn, đắp kín người nhìn chăm chăm lên trần nhà.
Miệng niệm chú đại bi.
.
.
Ấy vậy mà vẫn không tài nào ngủ được!
Không ngờ nhìn Chung Giai Kỳ liễu yếu thế kia, lại có sức rêи ɾỉ đến hơn 12 giờ.
Quá nửa đêm tiếng rên kia mới chính thức dừng lại.
Diệp Ân thở dài, tin chắc ngày mai mình sẽ biến thành cô gấu trúc đáng thương.
Gần 1 giờ đêm, cô mới có thể bình tâm chìm vào mộng đẹp.
.
.
*
Sáng hôm sau
Hai nữ nhân cùng nhau rời khỏi nhà, Diệp Ân dùng chiếc xe đạp của mình đưa Chung Giai Kỳ đến trường.
Gió sớm thoang thoảng, Chung Giai Kỳ ngồi ở phía sau dang rộng hai tay, không ngừng hưởng thụ.
Riêng nữ nhân cầm lái xìu xìu oải oải, dáng vẻ mệt mỏi không sao giấu được.
"Diệp Ân.
Em bị sao vậy?" Chung Giai Kỳ vỗ vỗ lên lưng người trước mặt, quan tâm hỏi.
Vẫn chưa nguôi ngoai cơn ấm ức trong lòng, Diệp Ân thầm mắng nữ nhân phía sau một phen, ngoài mặt không tỏ rõ thái độ.
Cứ tưởng 12 giờ đêm là kết thúc rồi, không ngờ hai tiếng sau vị đại tẩu này lại tiếp tục rên la thống thiết.
Giấc ngủ của cô cứ thế bị chập chờn, bưng bưng trong đại não!
Tức đến muốn phát khóc rồi đây này!
Thấy Diệp Ân không trả lời mình, Chung Giai Kỳ chọt chọt ngón tay lên cổ đối phương, cười châm chọc: "Đừng nói với chị là em đang dục cầu bất mãn nha?"
Diệp Ân: ".
.
."
Chung Giai Kỳ tiếp tục chu môi: "Cũng phải thôi.
Đến hôn em còn chưa được hôn kia mà!"
"Ây da, chị đang tưởng tượng, em trước giờ chưa từng yêu ai, Khương Nhã Tịnh cũng vậy.
Không biết lúc hai người hôn nhau sẽ vụng về đến mức nào?"
Mặc kệ Diệp Ân giữ yên lặng, Chung Giai Kỳ vẫn luyên thuyên không ngừng: "Còn nữa nha, em đoán xem Khương Nhã Tịnh có biết rên hay không? Cô ta có biết——"
"Kéttt!"
Xe đạp thắng gấp, cái mặt nhỏ của Chung Giai Kỳ theo quán tính đập mạnh vào lưng Diệp Ân.
"Aiii!!!"
Lấy tay xoa mũi, Chung Giai Kỳ nhăn mặt chửi bới: "Muốn chết sao? Em chạy xe cái kiểu gì vậy hả?!!!"
"Chị đừng nói nữa có được không?! Đêm qua em đã mất ngủ rồi, hôm nay còn muốn hành xác tinh thần em là thế nào?!!!" Diệp Ân không chút nhượng bộ, cô quay mặt ra sau quát lớn.
Chung Giai Kỳ: ".
.
."
Ôm bụng cười ngặt nghẽo, Chung Giai Kỳ cú vào đầu Diệp Ân một phát.
Sau đó nói: "Được rồi được rồi.
Chạy nhanh đi, sắp muộn giờ học rồi kia kìa!"
Diệp Ân mím môi hậm hực, chiếc xe đạp tiếp tục lăn bánh, rất nhanh cả hai đã có mặt ở trường Cao Trung BD.
Thời điểm đến nơi vừa vặn chuông reo liên hồi, hai người chia nhau ra cấp tốc chạy lên lớp học.
Diệp Ân chạy dọc theo hành lang, vừa rẽ vào lối đi cầu thang bất ngờ lại chạm mặt Khương Nhã Tịnh.
Nữ nhân xinh đẹp diện một chiếc áo sơ mi, váy dài tinh tế, nhan sắc kiều mị không khác gì mọi ngày, nhưng ánh mắt kia dường như đã có chút thay đổi.
Lạnh lẽo, vô hồn, không tìm ra chút nhiệt ấm.
"Cô Khương.
.
." Diệp Ân cúi thấp đầu chào hỏi.
Khương Nhã Tịnh không đáp lại, chỉ nhìn Diệp Ân bằng tia mắt không biểu lộ cảm xúc.
Diệp Ân ngầm đoán, có lẽ nữ nhân này vẫn còn giận dỗi về chuyện tối qua.
Đành cười hơi gượng: "Cô Khương, cô vẫn còn giận em có đúng không?"
Vẫn nét mặt lạnh băng như cũ, Khương Nhã Tịnh giữ nguyên ánh mắt, không chút hoà hoãn.
Diệp Ân lại nói: "Cô đừng giận nữa.
Em sẽ——"
"Vào lớp đi." Khương Nhã Tịnh cắt ngang.
Diệp Ân: ".
.
."
Không đợi đối phương hồi đáp, Khương Nhã Tịnh dứt khoát xoay người.
Vừa định bước đi liền bị Diệp Ân nắm kéo lại.
Cổ tay bị tác động bất ngờ, Khương Nhã Tịnh ngoảnh đầu nhìn về phía sau.
Thái độ thờ ơ đến kỳ lạ, tựa như mặt hồ phẳng lặng không lộ chút gợn sóng.
"Cô Khương.
.
." Diệp Ân ủ rũ, nói: "Đừng giận em nữa có được không? Em thật sự biết lỗi rồi a!"
Liếc xuống cổ tay của mình, Khương Nhã Tịnh lạnh giọng, nói rất khẽ: "Bỏ ra."
Diệp Ân: ".
.
."
Vẻ mặt Khương Nhã Tịnh lúc này, nếu đem so với ngày đầu gặp mặt còn có nhiều hơn năm phần băng lãnh.
Cảm xúc hỗn độn, khiến Diệp Ân không thể không hoảng sợ.
Còn chưa kịp bắt đầu, đã vội kết thúc nhanh như vậy rồi sao.
.
.
?
Trớ trêu đến thế là cùng!!!
----------//----------
P/s: mai beta sau nhe.
Ai đọc sớm thì đọc đỡ, mai beta lại xem có sai sót gì khum.