Hai bên cổ tay đều bị siết chặt, Diệp Ân gồng cứng cả người, trên lưng thấm ướt một tầng mồ hôi mỏng.
Nghiêm túc vận hành não bộ, cô nhắn nhủ bản thân phải tìm cách thoát khỏi tình huống oái ăm, không để bản thân bị hai nữ nhân này giày vò thêm nữa!
Chỉ là, cô còn chưa kịp phản ứng, thanh âm nhàn nhạt từ bên trái bất ngờ truyền đến, khiến cô lạnh buốt thấu tận tâm can.
"Diệp Ân.
Em cảm thấy khó xử lắm sao?"
Người lên tiếng là Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân căng mắt cố nhìn thật rõ, nhưng không phát hiện một tia cảm xúc nào tồn đọng trên gương mặt của nữ nhân này.
Quá mức u lãnh!
Bàn tay rời đi, Khương Nhã Tịnh khẽ giương môi cười.
Một ý cười trào phúng, như thể đang cười chính mình chứ không ai khác.
Nắm bắt cơ hội, Chung Giai Kỳ kéo tay Diệp Ân, lập tức lôi cô nàng tiến ra một góc.
Bất chấp Diệp Ân vẫn ngoái đầu nhìn về phía sau, Chung Giai Kỳ không ngừng chửi rủa: "Xem em ngốc đến thế là cùng! Có phải muốn chọc chị tức chết em mới vừa lòng hay không hả?!"
Tiến đến một gốc cây đại thụ, Chung Giai Kỳ buông tay Diệp Ân.
Cô đứng khoanh tay tựa người lên cây, nghiến răng, nói: "Còn nhìn nữa sao?"
Vội thu lại tầm mắt, Diệp Ân lúc này mới chú ý đến Chung Giai Kỳ, cô thở dài bất mãn: "Không phải nói là sẽ giúp em sao? Chị làm như vậy là phá hoại thì đúng hơn!"
Nhịn không được, Chung Giai Kỳ giáng thẳng vào đầu Diệp Ân một cú.
"Aiii!!! Đau em!!!" Diệp Ân xoa đầu, mếu máo.
"Não em rốt cuộc chứa thứ gì thế?" Lại giơ lên nắm đấm, Chung Giai Kỳ gầm giọng: "Có muốn chị bổ cái đầu em ra xem nó chứa gì hay không nào?"
Diệp Ân: ".
.
."
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Diệp Ân, Chung Giai Kỳ dở khóc dở cười: "Em thật sự không hiểu sao? Cô ta đang ghen! Là đang ghen tức khi em ở bên cạnh chị! Có hiểu không, cô ngốc?"
Từ trạng thái mơ hồ, Diệp Ân ngay lập tức mở to hai mắt: "Thật.
.
.
thật sao?"
Sau đó lại xị mặt xuống: "Không thể nào! Chị đừng lừa em có được không?"
Chung Giai Kỳ: ".
.
."
Muốn bóp chết người này ghê!
"Em muốn tin hay không thì tuỳ." Chung Giai Kỳ uể oải, giọng có chút bất lực: "Đại khái là cô ta không thích em ở gần chị.
Kế hoạch thành công hơn một nửa rồi, chuẩn bị tiến hành bước thứ hai."
Diệp Ân khó hiểu, hỏi lại: "Bước.
.
.
bước thứ hai? Có phải em sẽ chạy đến năn nỉ cô ấy hay không?"
Chung Giai Kỳ: ".
.
."
Đưa tay đỡ trán, Chung Giai Kỳ thật sự bị chọc đến sắp phát điên lên rồi.
Cô nói: "Muốn năn nỉ cũng được, đợi đến bước thứ ba đi nhé! Còn bây giờ, cứ quay trở về dùng bữa.
Nhưng em phải nhớ kỹ, nếu cô ta lại hỏi lúc nãy chúng ta chơi gì, em tuyệt đối không được trả lời!"
Diệp Ân nhíu mày: "Nhưng mà.
.
.
lúc nãy chúng ta chơi gì vậy?"
Sức chịu đựng có giới hạn, Chung Giai Kỳ không chút lưu tình tống thẳng vào đầu Diệp Ân một cú.
Cực kỳ thô bạo!
"Aiii!!!!!" Diệp Ân ôm đầu, hét toáng cả lên.
Chung Giai Kỳ nghiến răng, trừng mắt: "Em muốn bịa ra trò quái gở nào cũng được.
Nhưng phải đợi đến bước thứ ba mới tiết lộ cho cô ta biết, có nghe rõ không?!"
"Vâng.
.
." Diệp Ân ngoan ngoãn đáp, cũng không dám hỏi thêm những điều thừa thãi.
*
Quay trở lại vị trí Khương Nhã Tịnh đang ngồi, lúc này các học sinh trong lớp đều tập trung đầy đủ.
Từng lớp chia nhau nướng thức ăn, ai nấy đều bận rộn trong bầu không khí vui vẻ.
Riêng Khương Nhã Tịnh ngồi ở một góc, cô vẫn tiếp tục xỏ thịt vào các que xiên, lần lượt giao cho Tưởng Doanh mang đến bếp nướng.
Bước chậm từng bước đến bên cạnh Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân ngồi xuống, khẽ giọng nói: "Cô Khương.
.
.
để em giúp cô."
"Không cần." Khương Nhã Tịnh chẳng buồn nhìn sang, nhàn nhạt đáp: "Tiếp tục chơi đi, ở đây không có việc của em."
Diệp Ân: ".
.
."
Đứng ở gần đó, Tưởng Doanh vừa trông thấy Diệp Ân liền hối hả chạy đến, cô nói: "Sư phụ, sao còn ngồi ở đây? Mau đến giúp chúng tôi một tay nào!"
Vừa nói, Tưởng Doanh vừa lôi kéo Diệp Ân, đưa đối phương đến vị trí mọi người đang nướng thức ăn.
Bất đắc dĩ, Diệp Ân đành phải chung tay phụ giúp lũ nhỏ, nhưng ánh mắt cô vẫn dán chặt lên người nữ nhân đang ngồi gần đó.
Hơn 30 phút sau, thời điểm hoàn tất hết thảy, Diệp Ân cùng đám học trò mang thức ăn ra thảm đặt xuống.
Lần lượt các lớp khác cũng làm điều tương tự, rất nhanh thức ăn đã được bố trí đầy đủ, mọi người cùng ngồi quây quần bên nhau ngắm cảnh hoàng hôn.
Quan sát từ xa, có thể trông thấy mặt trời đang lặn dần sau từng dãy núi.
Khung cảnh hữu tình, cảnh đẹp ý vui, trong lòng ai nấy không tránh khỏi một phen xao động.
Tầm mắt Diệp Ân dời đến Khương Nhã Tịnh, nữ nhân kia đang ngồi cách cô một khoảng.
Không quá xa, nhưng cũng không gần đến mức có thể vươn tay chạm lấy.
Diệp Ân nhìn rất lâu, nhìn đến say sưa như quên mất cả bản thân mình.
Ánh mắt đượm buồn, tựa như tia nắng cuối trời đang dần tàn lụi.
.
.
Vì là chuyến dã ngoại thoải mái nên mọi người được phép uống bia.
Tuy nhiên, khác hẳn với lần trước, lần này Diệp Ân lại lắc đầu từ chối, cô không muốn dùng bia chung vui với mọi người.
Dằn xuống cơn thèm thuồng, Diệp Ân không muốn biến bản thân thành con ngốc trước mặt Khương Nhã Tịnh thêm một lần nào nữa!
Bất quá, cũng trong lúc đó Chung Giai Kỳ đột nhiên xuất hiện, cầm lon bia trên tay đưa đến trước mặt cô, cười lên ma mãnh: "Diệp Ân, uống chút đi.
Uống rồi trong người sẽ sảng khoái hơn!"
Diệp Ân: ".
.
."
Muốn bẫy tôi có phải không?
Không chút do dự, Diệp Ân liền phẩy tay từ chối: "Không uống."
Hạ thấp người xuống, Chung Giai Kỳ áp môi tiến sát vành tai Diệp Ân, nói khẽ: "Uống đi.
Chị cho phép em uống để.
.
.
thuận tiện hành sự! Nhưng mà, chỉ được uống vừa phải thôi.
Cảm thấy lâng lâng trong người lập tức dừng lại."
"Có làm được không?"
Diệp Ân: ".
.
."
Nhanh tay nhận lấy lon bia, Diệp Ân vội vã khui ra, nốc xuống ừng ực.
Chung Giai Kỳ: ".
.
."
Ngồi cách đó không xa, Khương Nhã Tịnh quan sát tình hình, hàng mày xinh đẹp vô thức nhíu chặt.
Nốc cạn lon bia, Diệp Ân bóp nát vỏ lon, vứt ra sau đầu.
Cô đưa tay quẹt vệt nước trên môi, tiếp tục khui mở lon thứ hai.
Lấy tay day trán, Chung Giai Kỳ tiếp tục khom người, cất giọng cảnh cáo: "Uống vừa phải thôi! Từ từ mà uống! Cứ đà này chút nữa em lại biến thành con ngốc cho xem!"
Nghe thấy hai từ "con ngốc", Diệp Ân thoáng giật mình.
Cô nén lại cơn thèm, uống một cách chậm rãi.
Chung Giai Kỳ quay sang nhìn Tưởng Doanh, mỉm cười lịch sự: "Bạn nhỏ, có thể cho tôi ngồi ở vị trí này được không?"
Lần đầu tiên được Chung Giai Kỳ bắt chuyện, Tưởng Doanh không giấu được hăm hở, lập tức đáp: "Đương nhiên là——"
"Không được!"
Bất ngờ bị một giọng nói cắt ngang, Tưởng Doanh cùng Chung Giai Kỳ nghiêng đầu nhìn lại.
Khương Nhã Tịnh chầm chậm nhấc bước, tiến đến trước mặt Chung Giai Kỳ, cất giọng âm trầm: "Em mau trở về lớp học của mình đi."
"Cô Khương." Chung Giai Kỳ xị mặt, nói như đang nài nỉ: "Cho em ở đây chơi một lúc có được không? Dù sao vị trí này bạn cũng nhường cho em rồi."
Liếc mắt nhìn xuống Tưởng Doanh, Khương Nhã Tịnh hỏi: "Em có nhường chỗ cho Chung Giai Kỳ ngồi không?"
Tưởng Doanh: ".
.
."
Cô cười gượng gạo: "Không.
.
.
không có."
"Ừm." Khương Nhã Tịnh lại nâng mắt nhìn đến nữ sinh sở hữu mái tóc nâu trầm, nhạt giọng nói: "Em nghe rõ rồi chứ?"
Bờ môi Chung Giai Kỳ mím lại, cô nhìn xuống Diệp Ân, vừa mở miệng định nói gì đó đã nghe thấy tiếng "uỵch" vang lên, rất khẽ.
Khương Nhã Tịnh đã giành trước cô một bước, ngồi xuống ngay bên cạnh Diệp Ân.
Cô chủ nhiệm xinh đẹp quay sang, nhìn Diệp Ân bằng tia mắt âm lãnh, hỏi: "Thế nào? Có muốn đuổi tôi đi để ngồi với em ấy không?"
Diệp Ân: ".
.
."
Cô giáo Khương, cô lúc nào cũng bá đạo thế này sao?