Đáp án này khiến Diệp Ân sững sờ trong nháy mắt.
Không phải cô không tin, nhưng điều này thực sự rất khó tin!
Bất giác lại nhớ đến chiếc xe đạp liền không tránh khỏi một phen buồn cười.
"Nhã Tịnh, cô đang đùa tôi có phải không?" Vừa nói, Diệp Ân vừa lấy tay véo mũi Khương Nhã Tịnh.
Bắt lấy bàn tay Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh nghiêng đầu cười tinh nghịch.
Dáng vẻ hoàn toàn bất đồng so với mọi ngày, trông rất đáng yêu.
Khiến nữ nhân nào đó ngắm nhìn đến bấn loạn tâm trí.
Khương Nhã Tịnh nói: "Tôi không đùa.
Tôi thật sự yêu thích em từ lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ."
Chu nhẹ cánh môi của mình ra, Diệp Ân nhướn mày khó hiểu: "Vì ấn tượng với chiếc xe đạp của tôi sao?"
Khương Nhã Tịnh: ".
.
."
Cô bật cười, tiếng cười thanh thuý như một hồi chuông bạc.
Vẫn dáng vẻ lấy tay che hờ khuôn miệng, động tác này khiến Diệp Ân muôn phần yêu thích.
Nữ nhân trang nhã, từng cái nhấc tay nhấc chân đều toát lên phong độ quý tộc.
Chỉ thẹn thùng thôi, có cần thiết phải khả ái đến thế này không?
Suy nghĩ kia khiến nội tâm trong thoáng chốc trở nên rạo rực, Diệp Ân liền ngả người đặt Khương Nhã Tịnh nằm xuống, áp đến một nụ hôn cuồng nhiệt.
Môi lưỡi giao triền, hai vật nóng ấm cuốn chặt lấy nhau.
Ướŧ áŧ, đầy tính chiếm hữu.
Gió lạnh lùa vào từng cơn, thổi bay những lọn tóc trên vai Diệp Ân, tản ra hương thơm nhàn nhạt không kém phần quyến rũ.
Phảng phất nhẹ nhàng, quyện vào hương trà toát ra từ cơ thể Khương Nhã Tịnh.
Hai thân nhiệt dán sát vào nhau, từng hơi ấm lan toả.
Diệp Ân mút lấy cánh môi đỏ mọng, đầu lưỡi lướt qua như một cơn sóng.
Mát lạnh, thơm mềm.
Khương Nhã Tịnh gần như sa ngã.
Dời môi xuống cổ đối phương, Diệp Ân mút nhẹ lên nơi đó, liếʍ ɭáρ như muốn giải toả cơn thèm thuồng.
"Diệp.
.
.
Diệp Ân.
.
." Giọng Khương Nhã Tịnh run lên khe khẽ.
Cô lạ lẫm với cung bậc cảm xúc mà người kia mang đến.
"Nhã Tịnh.
.
." Diệp Ân ngẩng mặt nhìn nữ nhân bên dưới, cô đặt hết mọi sự chân thành vào ánh mắt của mình.
"Tôi muốn cô, cho phép tôi có được không?"
Tâm tư nhảy loạn, Khương Nhã Tịnh đỏ bừng cả mặt.
Cô không cách nào khước từ nữ nhân này, vì cô biết, bản thân đang dần chìm sâu trong ánh mắt kia.
Rất khó để kiềm hãm.
Nâng tay che mặt, Khương Nhã Tịnh khẽ gật đầu xem như đồng ý.
Rất nhanh cô đã cảm nhận được nhiệt ấm truyền đến, đầu lưỡi Diệp Ân đang liếʍ ʍúŧ không ngừng ở vị trí cần cổ.
Bàn tay hư hỏng di chuyển từ từ, luồn vào bên trong lớp áo.
Khoảnh khắc một bên ngực bị xoa nắn nhẹ nhàng, Khương Nhã Tịnh nhắm chặt hai mắt, nén lại xúc động quay mặt sang hướng khác.
Bàn tay kia rời đi, tiếp tục cởi bỏ từng lớp áo trên cơ thể cô.
Chợt nhớ đến gì đó, Khương Nhã Tịnh hạ tay mình xuống, cô nhìn cửa lều lúc này vẫn mở toang, liền lên tiếng nhắc nhở: "Diệp Ân.
.
.
ở đây không tiện.
.
."
"Không sao." Diệp Ân khẽ cười: "Giờ này mọi người đều ngủ hết cả rồi."
Khương Nhã Tịnh: ".
.
."
Cô bất lực, đành phải buông xuôi, tiếp tục nằm yên như cá nằm trên thớt.
Tuỳ ý để đối phương làm càn.
Sau khi cởi sạch từng thứ trên người Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân ném sang một bên.
Cô không vội hành động, mê mẩn ngắm nghía đối phương một lúc.
Không nói đến diện mạo Khương Nhã Tịnh xinh đẹp đến bực nào.
Chỉ nói riêng cơ thể, từ cần cổ trắng ngần trải dài xuống ngón chân đều vô cùng hoàn mỹ.
Khung xương quai xanh cân xứng đẹp mắt, như một kiệt tác được ban tặng bởi sự tạo hoá.
Dời xuống một chút là hai bầu ngực căng tròn ngạo nghễ, nhuỵ hoa trên chóp đỉnh hồng nhạt tràn đầy sức sống.
Vùng bụng thon nhỏ được đính kèm một chiếc rốn xinh xinh, tiếp đến là đám cỏ non được cắt tỉa gọn gàng, không quá rậm rạp.
Diệp Ân lấy tay vuốt ve phần đùi trắng nõn, bàn tay cô rà đến đâu liền khiến Khương Nhã Tịnh tê dại đến đó.
Rất nhanh, từ chóp đỉnh truyền đến một nhiệt độ ấm nóng vừa phải.
Khương Nhã Tịnh run lên, như đang phản ứng trước cảm giác lạ lẫm mà bản thân chưa bao giờ được biết.
Diệp Ân ra sức liếʍ ʍúŧ, tiếp đến liền cắn nhẹ gây nên một trận tê nhức.
"Ưʍ.
.
."
Cổ họng Khương Nhã Tịnh phát ra âm thanh kiều mị, khiến cô không ngừng xấu hổ.
Vội vã lấy tay che mặt.
Khoé môi Diệp Ân hơi nhếch lên, cô không ngờ Khương Nhã Tịnh lại nhạy cảm đến mức này.
Bàn tay Diệp Ân nắn nót bầu ngực một cách ôn nhu, chiếc lưỡi nóng ấm lả lướt trên cơ thể, dần dần di chuyển xuống vùng bụng.
Liếʍ ɭáρ nhẹ nhàng.
Mặc dù là lần đầu thực hành, nhưng Diệp Ân không hề lúng túng, trái lại còn có chút nhuần nhuyễn khiến Khương Nhã Tịnh không thể không kinh ngạc.
Nhưng cô không biết, để được như vậy Diệp Ân đã hao tốn không ít tâm tư.
Một phần là do Liễm Văn chỉ dạy, một phần là học theo các trang web đen mà Liễm Văn gửi cho cô xem để nâng tầm kiến thức!
Cũng không biết là do năng năng khiếu hay sao, Diệp Ân học những thứ này rất nhanh, rất trôi chảy.
.
.
Đến lúc này thực hành lại càng hứng thú hơn, khiến Diệp Ân tăng thêm mười phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Động tác cũng theo đó trở nên thuần thục.
Khiến cho nữ nhân nào đó mê dại thần trí, chìm vào hư ảo.
Thời điểm vừa dang rộng hai chân Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân như nhìn thấy một thế giới sống động ẩn nấp nơi thầm kín.
Đẹp đến mê hồn.
Vùng chân tâm lầy lội đẫm nước, hai cánh hoa xoè ra như đang nở rộ, hạt châu nằm ở vị trí trung tâm đầy sức dụ hoặc, khiêu gợi lòng người.
Khương Nhã Tịnh bị nhìn đến phát ngượng, hai bàn tay cô che kín mặt mình, cất giọng nỉ non như cầu xin ai đó: "Đừng.
.
.
đừng nhìn nữa.
.
."
"Nhã Tịnh.
.
.
của cô đẹp quá!" Diệp Ân cảm thán.
Thà không nghe thấy thì thôi, nghe rồi Khương Nhã Tịnh càng xấu hổ đến khó kiềm nén.
Cô bật thốt: "Diệp Ân.
.
.
! Đừng nói.
.
.
tôi.
.
.
tôi.
.
."
"Ưm~.
.
."
Vừa cảm nhận được hơi ấm vây kín vùng châm tâm, Khương Nhã Tịnh nhịn không được than nhẹ một tiếng.
Nhiệt độ cơ thể tăng cao rõ rệt, khiến đôi má nhỏ đỏ bừng lên như không thể kiểm soát.
Đầu lưỡi Diệp Ân liếʍ ɭáρ rất ôn nhu, nhẹ nhàng lướt qua hạt châu mềm mại.
Gần như trêu chọc nó đến mức sưng tấy.
Khương Nhã Tịnh rơi vào trầm luân, mê mê dại dại.
Cô cắn mạnh môi dưới, nỗ lực khắc chế loại âm thanh thiếu đứng đắn sắp tràn ra khỏi khuôn miệng.
Bất giác lại ưỡn ngực lên, Khương Nhã Tịnh có chút chịu không nổi khi Diệp Ân đột ngột tăng tốc.
Đầu lưỡi đập mạnh liên tục lên hoa hạch, gây cho Khương Nhã Tịnh một cảm giác khoái hoạt lạ thường.
Thoải mái muốn nổ tung đầu óc.
"Ưʍ.
.
.
chậm.
.
.
chậm lại.
.
."
Hai tay vô thức dời xuống đầu Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh vịn chặt, hơi thở dần trở nên gấp gáp.
"Hah~.
.
.
Diệp.
.
.
Diệp Ân! Chậm.
.
.
chậm lại chút.
.
.
!"
Tiếng rên ngâm rất khẽ, rất nhịp nhàng, như đang nỗ lực kiềm chế.
Từng ngón tay bám víu trên đỉnh đầu Diệp Ân, mỗi lúc càng chặt hơn.
Cô cảm nhận được một luồn khí nóng đang tràn xuống bụng, trào ra khỏi địa phương tư mật.
"Ưʍ.
.
.
hah~.
.
."
Cơ thể run lên nhè nhẹ, hai chân cong lại, cơn sóng triều kéo qua khiến Khương Nhã Tịnh mê man thần trí.
Cô thở hổn hển.
Diệp Ân dừng lại, tiến người đến hôn lên môi Khương Nhã Tịnh, cô bật cười thích thú: "Nhã Tịnh, có thích không?"
Sắc mặt càng đỏ dữ dội hơn, Khương Nhã Tịnh mím môi uỷ khuất, cô vội xoay mặt sang nơi khác, không lên tiếng đáp lại.
"Nhã Tịnh.
.
." Diệp Ân tiếp tục đáp xuống một nụ hôn, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.
Sau đó liền nói: "Nhã Tịnh không thích sao? Có phải tôi vụng về lắm không?"
Khương Nhã Tịnh: ".
.
."
Lấy tay che mặt, cô lắc đầu nguây nguẩy: "Không.
.
.
không vụng về chút nào!"
Diệp Ân nén không được ý cười trên miệng, cô bắt lấy hai tay đối phương, hạ xuống rồi nói: "Vậy cô có thích không?"
Khương Nhã Tịnh: ".
.
."
Cô không ngờ Diệp Ân cũng có mặt này, liền dở khóc dở cười, thẹn thùng đáp: "Thích.
.
.
!"
Nhận được đáp án không ngoài mong đợi, Diệp Ân nhướn nhướn mi mắt, cười đầy ranh mãnh: "Vậy làm thêm lần nữa nhé?"
Khương Nhã Tịnh: ".
.
."
Cô tự hỏi, có phải hay không bản thân đã mắc sai lầm khi xem thường nữ nhân này?
Lường trước tương lai về sau, chắc chắn cô sẽ bị giày vò đến tan xương nát thịt!
----------------//---------
P/s: chúng ta cần thời gian để dạy cô Khương một khoá rên các bạn à!.