Cô Giáo Khương Cười Lên Đi!


*
Đến gần trưa, sau khi thu dọn hoàn tất, các học sinh xếp hàng ngay ngắn để di chuyển ra xe.
Hơn ba tiếng sau, lần lượt từng chiếc xe dừng lại trước cổng trường BD.

Mọi người cùng tạm biệt nhau để trở về nhà.
Thời điểm Khương Nhã Tịnh bước xuống xe đã trông thấy Diệp Ân đứng tựa lưng ở một góc tường nhìn cô chăm chú.
Không khó đoán ra nữ nhân này đang đứng đợi cô.

.

.
Còn đợi để làm gì thì cô cũng thừa biết!
Âm thầm thở dài, Khương Nhã Tịnh tiến đến, cô giữ nét mặt tự nhiên, hỏi: "Sao em chưa về?"
Diệp Ân nghiêng đầu cười, đáp lại: "Tôi muốn cô đưa tôi về."
Khương Nhã Tịnh: ".

.

."
Quan sát biểu cảm trên gương mặt người kia, Diệp Ân giả vờ ảo não: "Cô không muốn thì thôi vậy."
Nói rồi trực tiếp xoay người, rất nhanh đã cảm nhận được cổ tay truyền đến hơi ấm.
Không ngoài ý muốn, cô biết Khương Nhã Tịnh sẽ giữ mình lại.
Chậm rãi nghiêng người nhìn về phía sau, Diệp Ân nhướn mi đầy hàm ý.
Khương Nhã Tịnh cắn nhẹ môi dưới, hạ thấp âm lượng: "Không phải trước đây em chê xe tôi ngộp sao?"
Diệp Ân bật cười khúc khích: "Không ngộp.

Bây giờ tôi lại rất thích được cô đưa đón, cô có ngại không?"
Khương Nhã Tịnh vừa cười vừa lắc đầu, cô cảm thấy nữ nhân này rất lắm chiêu nhiều trò.
"Tôi đương nhiên không ngại.

Nhưng mà.

.


.

chỉ đưa về thôi có được không?"
Dường như đọc được suy nghĩ của đối phương, Diệp Ân liền hỏi lại: "Không tham quan nhà sao? Rõ ràng lần trước gần nửa đêm cô vẫn nhất quyết muốn vào cho bằng được!"
Khương Nhã Tịnh cứng họng.
Ý cười trên môi kéo căng ra, Diệp Ân cầm lấy tay Khương Nhã Tịnh, tấn công trực diện: "Đi thôi.

Chúng ta về nhà làm lại chuyện tối qua có được không?"
Đôi má Khương Nhã Tịnh không tự chủ nóng rát cả lên.
Cô ngưng mắt nhìn Diệp Ân, chợt nhớ đến một vấn đề, liền hỏi: "Chiều hôm qua Chung Giai Kỳ cũng nói muốn cùng em "làm lại lần nữa", rốt cuộc trước đó hai người đã làm gì?"
Suýt chút Khương Nhã Tịnh đã quên béng vấn đề này.

Bây giờ nhớ lại, không hiểu sao lại cảm thấy vị chua dâng lên đến cổ họng.
Khó chịu không thể tả!
Tường tận đánh giá sắc mặt Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân cười khe khẽ: "Cô Khương, cô đang ghen có đúng không?"
Khương Nhã Tịnh đỏ mặt.
Cô không đáp, chỉ tiếp tục giương mắt nhìn đối phương như đang chờ đợi câu trả lời thoả đáng.
Tiến thêm một bước, Diệp Ân ghé môi đến gần tai Khương Nhã Tịnh, nhỏ giọng nói: "Muốn biết lắm có phải không? Về nhà đi, tôi sẽ nói cho cô biết."
Khương Nhã Tịnh: ".

.

."
Hàng mi dài cong vuốt chợt run lên, Khương Nhã Tịnh nghiêm giọng, hỏi: "Diệp Ân.

Em không phải hạng người phóng túng bừa bãi, đúng chứ?"
Vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc Khương Nhã Tịnh, nhưng khi nhìn thấy biểu tình này, Diệp Ân liền trợn ngược hai mắt.
Cô vội vã giải thích: "Tôi không phải! Tôi chỉ.

.

.

tôi chỉ muốn trêu cô một chút thôi!"

"Vậy em nói đi." Khương Nhã Tịnh gằn giọng xuống: "Rốt cuộc hôm qua hai người đã làm gì? Tại sao Chung Giai Kỳ lại nói với em những lời đó?"
Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ rồi mới cảm thấy buồn bực.
Khương Nhã Tịnh tự trách bản thân đã quá vội vàng.

.

.
Cô còn chưa kịp tìm hiểu đã đem hết tâm tư lẫn thể xác trao cho nữ nhân này rồi!
Ngộ nhỡ.

.

.

ngộ nhỡ giữa Diệp Ân cùng Chung Giai Kỳ thật sự đã phát sinh chuyện gì đó, có lẽ cô sẽ phải ngậm lấy uất ức mà phát điên lên mất!
Bị chất vấn đến luống cuống tay chân, Diệp Ân vội đem hết những lời lẽ đã soạn sẵn trong đầu mang ra nói: "Tôi chỉ.

.

.

chỉ đẩy cô ấy ngồi xích đu thôi.

Hoàn toàn không làm gì khác!"
Cũng may là cô nhớ rõ, bên cạnh bãi K có một chiếc xích đu gỗ được treo trên cây.

Bằng không cũng không biết phải trả lời như thế nào cho thích hợp.
Nghe xong, sắc mặt Khương Nhã Tịnh liền tối sầm lại.
Cũng trong lúc đó, một giọng nói nam nhân bất ngờ truyền đến, khiến cô chưa kịp lên tiếng phản ứng đành phải cắt ngang cuộc trò chuyện.
"Cô Khương, cô chưa về sao?"
Châu Lễ bước dần về phía hai nữ nhân, hắn nhìn Diệp Ân mỉm cười hoà nhã.
Tiếp đến liền quay sang Khương Nhã Tịnh, nói: "Cô có thời gian không? Tôi có chút chuyện cần bàn với cô."

Khương Nhã Tịnh gật đầu, sau đó nói với Diệp Ân: "Em chờ tôi một chút."
Diệp Ân đáp: "Vâng."
Cứ thế Khương Nhã Tịnh cùng Châu Lễ rời đi, Diệp Ân đứng nhìn theo một lúc, nghĩ đến gì đó liền lấy ra chiếc điện thoại từ trong balo của mình.
Có chút lưỡng lự, cô thở dài, cuối cùng cũng quyết định gọi cho Liễm Văn.
Sau khi Liễm Văn nghe Diệp Ân báo cáo mọi sự tình diễn ra vào đêm qua, cô cười khẽ: "Làm tốt lắm.

Xem ra em cũng có chút bản lĩnh."
Diệp Ân dùng ngữ điệu nghiêm túc, nói: "Lão đại, nhiệm vụ của em hoàn thành rồi.

Có phải chị sẽ nói cho em biết tất cả mọi chuyện không?"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười tinh quái: "Là chuyện gì?"
Diệp Ân: ".

.

."
Muốn đùa tôi có phải không?
"Lão đại, em không đùa a! Em thật sự rất muốn biết nhiệm vụ của đại tẩu là gì, như thế nào có liên quan đến Khương Nhã Tịnh?"
Liễm Văn "chậc" nhẹ một tiếng: "Được rồi được rồi.

Vài hôm nữa gặp nhau chị sẽ nói."
Diệp Ân nhíu mày, hỏi lại: "Vài hôm nữa sao?"
Tại sao không nói ngay mà phải chờ đến vài hôm kia chứ?
Cô thật sự sốt ruột lắm rồi đây này!
Ở đầu dây bên kia, Liễm Văn nhàn nhạt giải thích: "Đêm qua Janet vừa phát hiện được chút manh mối.

Có lẽ những ngày này chị cùng cô ấy sẽ bận rộn."
"Bận rộn?" Diệp Ân thắc mắc: "Có nghĩa là đại tẩu sẽ không đến trường sao?"
Liễm Văn đáp: "Phải.

Những ngày này cô ấy sẽ xin phép nghỉ bệnh."
"Còn em thì thế nào?"
"Em vẫn tiếp tục đến trường, đừng quên nhiệm vụ chính của mình là bảo vệ Triệu Lâm." Liễm Văn nhắc nhở.
Diệp Ân hỏi tiếp: "Vậy còn Khương Nhã Tịnh thì sao? Có phải những ngày này em vẫn theo sát cô ta hay không?"
"Không có cơ hội." Liễm Văn nói: "Những ngày tiếp theo cô ta cũng sẽ vắng mặt vì một lý do nào đó."
Diệp Ân: ".

.

."

Khó trách Châu Lễ lại đến tìm Khương Nhã Tịnh vào lúc này.
Xem ra, manh mối mà Liễm Văn nhắc đến chắc chắn có liên quan đến Khương Nhã Tịnh!
Tiếng thở dài của Diệp Ân truyền đến đầu dây bên kia, Liễm Văn nghe rất rõ, nâng môi cười nhạt: "Em thật sự đã động tâm với cô ta rồi có phải không?"
Ngừng lại một chút, cô tiếp tục nói: "Nếu Khương Nhã Tịnh biết rõ thân phận của em, cô ta hiển nhiên sẽ xem em là kẻ thù."
Diệp Ân nghe xong liền rơi vào trầm mặc, cô rũ mi, đáp: "Em hiểu rõ điều đó, nên chị yên tâm.

Em nhất định sẽ không đi quá giới hạn."
Trông thấy Khương Nhã Tịnh từ xa đang tiến về phía mình, Diệp Ân nói thêm vài câu vào điện thoại, sau đó vội cúp máy.
Thời điểm vừa cất điện thoại trở vào balo, Khương Nhã Tịnh đã đến trước mặt cô, dáng vẻ điềm đạm không biểu lộ cảm xúc.
Tinh ý phát hiện sắc diện Diệp Ân lúc này so với ban nãy đã chùng xuống không ít, Khương Nhã Tịnh quan tâm, hỏi: "Em vừa nghe điện thoại sao? Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Dù sao thân phận nữ nhân này cũng là một vệ sĩ, khó tránh khỏi những nhiệm vụ ẩn chứa nguy hiểm, khiến cô không thể không lo lắng.
Diệp Ân vội thu lại tâm tình, lập tức nở ra nụ cười: "Không có.

Lúc nãy tôi gọi cho chị gái của mình để trò chuyện."
Khương Nhã Tịnh ngạc nhiên: "Người đó thật sự là chị gái của em sao?"
Không tìm ra lý do để giải thích cho việc lần trước Liễm Văn xuất hiện ở nhà mình vào lúc gần nửa đêm, Diệp Ân cố tỏ vẻ bình thản: "Phải.

Thân phận là giả, nhưng chị gái là thật."
Khương Nhã Tịnh khẽ cười, khó trách hôm đó nữ nhân kia lại trưng ra bộ dáng nghiêm nghị khi biết Diệp Ân uống say.
Nhận thấy Khương Nhã Tịnh không chút nghi hoặc.

Diệp Ân nháy mắt một cái, cười ranh mãnh: "Tôi gọi cho chị ấy để dặn dò hôm nay đừng trở về."
Khương Nhã Tịnh: ".

.

."
Lời nói mập mờ, nhưng Khương Nhã Tịnh hoàn toàn hiểu rõ.
Cô giữ nét mặt điềm tĩnh, giả vờ hỏi lại: "Để làm gì?"
Diệp Ân ngó nghiêng xung quanh, quan sát đám học sinh đã ra về gần hết, chỉ còn rải rác vài người đang ngồi ở phía xa.
Nhân lúc không ai chú ý, cô liền tiến người đến, kề sát môi mình vào tai Khương Nhã Tịnh.

Chất giọng trầm khàn rặn ra từng chữ: "Để chúng ta được riêng tư, cô có thể thoả sức rêи ɾỉ mà không sợ người khác phát hiện."
Khương Nhã Tịnh: ".

.

."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận