Quan sát nét mặt khó tin của Diệp Ân, Chung Giai Kỳ bật cười ha hả: "Cũng không đến nỗi ngốc! Vấn đề mối quan hệ giữa Trịnh Trung cùng Khương Nhã Tịnh, có lẽ phải nhờ em điều tra thì mới mong tìm được chút manh mối."
Diệp Ân cau mày, hỏi: "Nhờ.
.
.
nhờ em sao? Sau sự việc sáng nay, có lẽ Khương Nhã Tịnh đã nghi ngờ em.
.
."
Phải, đã bị nghi ngờ rồi, chắc chắn Khương Nhã Tịnh sẽ đề cao cảnh giác, rất khó để Diệp Ân hành động.
Liễm Văn nói chen vào: "Không sao.
Em chỉ cần giải thích, vì bản thân lo lắng cho Tưởng Doanh nên mới báo cảnh sát.
Cô ta chắc chắn sẽ tin tưởng em."
Diệp Ân ngờ nghệch, hỏi lại: "Lão đại.
.
.
sao chị lại nói chắc như đinh đóng cột vậy chứ?"
"Còn không phải vì Khương Nhã Tịnh có tình cảm đặc biệt với em sao?" Liễm Văn khẽ cười: "Em có biết, suốt quãng thời gian sau khi được em giải cứu, cô ta đã không ngừng tìm kiếm em hay không?"
Nghe đến đây, Diệp Ân liền sững người.
Sau đó lắp bắp, hỏi: "Thật.
.
.
thật sao?"
Liễm Văn gật đầu: "Ừm.
Nhưng rất tiếc, chị đã cho người cản trở cô ta, khiến cô ta không dễ dàng tìm được tung tích của em.
Suy cho cùng, chị vẫn là người tìm ra em sớm hơn."
Diệp Ân trưng ra vẻ mặt khó hiểu.
Liễm Văn cười như không cười, nói: "Chị đã theo dõi em từ sau lần chạm mặt ở khu trung tâm mua sắm.
Cuối cùng lại phát hiện, hoá ra em cùng Khương Nhã Tịnh lại không có bất cứ mối liên hệ gì."
Diệp Ân "chậc" nhẹ một tiếng: "Phải a! Em chỉ là.
.
.
muốn giúp người qua đường gặp nạn mà thôi!"
Bất quá, cô cũng không ngờ mình lại giúp nhầm tội phạm buôn ma tuý.
.
.
!
Bây giờ nghĩ lại, cô mới biết, hoá ra Khương Nhã Tịnh đã nhận ra cô ngay từ lần đầu gặp lại ở cổng sau trường học.
Khó trách khi đó.
.
.
nữ nhân kia lại đứng thất thần nhìn cô lâu như vậy.
Lại còn liên tục quan tâm đến cô, bảo vệ cô hết lần này đến lần khác.
.
.
Khương Nhã Tịnh, quả thật đã dành cho cô một thứ tình cảm rất đặc biệt.
.
.
!
Liễm Văn vừa cười vừa lắc đầu: "Thật ra ban đầu chị chỉ đơn thuần theo dõi em, muốn biết rõ lai lịch của em như thế nào.
Nhưng khi chị biết được Khương Nhã Tịnh cũng ráo riết tìm em, chị lại nảy ra ý định muốn thu nạp em làm nhân viên tình báo."
Đến lúc này thì Diệp Ân cũng đã thấu triệt một số vấn đề.
Xem ra, ngay từ đầu cô đã lọt vào tầm ngắm của Liễm Văn, từng bước trở thành kế hoạch dự phòng của nữ nhân này.
Thế nhưng, vẫn còn một vấn đề Diệp Ân không hiểu rõ, cô liền hỏi: "Thật ra.
.
.
chị có thể thẳng thắn với em ngay từ ban đầu, tại sao lại phải phiền phức thế này kia chứ?"
Khoé môi Liễm Văn cong lên, cô cười đầy hàm ý: "Cái chị cần chính là sự ngô nghê của em.
Khương Nhã Tịnh vốn không đơn giản, dựa vào những hành động khôn khéo của cô ta trong suốt 2 năm, chị tin chắc em không thể tiếp cận cô ta bằng một bụng mưu mô, một bụng toan tính."
Cô nhướn mi, nói tiếp: "Em chỉ có thể tiếp cận Khương Nhã Tịnh bằng chính tính cách của em, chính sự chân thành của em mới có thể khiến cô ta buông xuống phòng bị."
Diệp Ân chợt vỡ lẽ, khó trách từ đầu cô lại chẳng được biết gì, cứ chăm chăm nhắm đến mục tiêu là Triệu Lâm.
Suy tính thấu đáo của Liễm Văn khiến cô không thể không thán phục.
Cũng chính vì bản thân đối với Khương Nhã Tịnh quá mức bình thường, không ấp ủ toan mưu tính kế nên con mồi đã tự sa chân vào lưới.
Không sai.
Khương Nhã Tịnh chính là người chủ động tiếp cận cô, thăm dò cô từng ngày và phát sinh tình cảm lúc nào không hay.
Cái đầu của Liễm Văn.
.
.
quả thật rất vĩ đại!
Chung Giai Kỳ chỏ nhẹ vào vai Diệp Ân, chu môi nói: "Nhưng kể ra cô ngốc như em cũng có chút bản lĩnh.
Một nữ nhân cấm dục như cô ta lại phải nằm dưới thân em rêи ɾỉ, chí ít cũng không phụ lòng mong mỏi của bọn chị!"
Diệp Ân: ".
.
."
Cảnh sát cũng ăn nói thô thiển thế này sao?
Nghĩ đến một vấn đề, Diệp Ân ấp úng hỏi: "Mối.
.
.
mối quan hệ giữa hai người là thế nào? Có phải vẫn là.
.
."
Chung Giai Kỳ gật gù: "Ừ ừ, vẫn là tình nhân."
Diệp Ân tiếp tục hỏi một cách ngây thơ: "Làm cảnh sát vẫn có thể yêu đương kiểu này sao? Phóng đãng, dâʍ loàn gì gì đó, hầu như hai người đều có đủ."
Chung Giai Kỳ: ".
.
."
Liễm Văn: ".
.
."
Giáng thẳng vào đầu Diệp Ân một cú, Chung Giai Kỳ mắng: "Thì thế nào? Cảnh sát cũng là con người không phải sao? Đừng nghĩ bây giờ thân phận thay đổi rồi muốn nói gì thì nói! Bọn chị vẫn là cấp trên của em, vẫn có quyền phạt em, có hiểu không?!"
Diệp Ân nhăn nhó mặt mày, cô ôm đầu gật gật vài cái.
Đau chết cô luôn rồi!
Quay trở lại vấn đề quan trọng, Diệp Ân nghiêm túc hỏi: "Nhưng mà.
.
.
lúc nãy lão đại có nói, trước đây trường BD cũng như bao ngôi trường khác, sao bây giờ lại tệ hại như thế này?"
Liễm Văn chậm rãi giải đáp: "Cách đây gần 3 năm, sau vụ án của nam sinh kia trường Cao Trung BD đột nhiên thay đổi hiệu trưởng.
Vị hiệu trưởng mới tuy không rõ danh tính, nhưng hắn có địa vị rất cao trong xã hội."
"Có tin đồn thế lực của hắn đáng sợ đến mức cả hắc lẫn bạch đạo đều phải kiêng nể.
Hắn đã cải cách ngôi trường, hạ thấp học phí để chào đón các học sinh có gia cảnh khó khăn.
Mặt khác, hắn xoá sạch mọi nề nếp, xoá sạch các quy định của trường để thu hút đám học sinh côn đồ đến nhập học."
Liễm Văn nhàn nhạt nói tiếp: "Những việc hắn làm vốn không nằm trong phạm vi điều tra của chị, đáng lý ra chị cũng không mấy để tâm.
Nhưng sau khi cải cách được 2 tháng, Khương Nhã Tịnh bất ngờ đến trường BD trở thành giáo viên dạy môn ngoại ngữ.
Chính điều này mới là mấu chốt của vấn đề, Janet cũng vì vậy mới nhận nhiệm vụ đến đó theo dõi trong suốt 2 năm."
Liếc nhìn Diệp Ân, Liễm Văn trầm giọng, nói: "Đến gần đây mới tìm được chút manh mối, bọn chị muốn thu thập đủ chứng cứ sau đó sẽ ra tay.
Thật không ngờ cuối cùng lại bị em phá hoại."
Diệp Ân: ".
.
."
Không phải lỗi của tôi a!
Có đánh chết tôi cũng không ngờ hai người lại là cảnh sát!
Bất quá, Diệp Ân hiểu rất rõ những gì bản thân muốn làm.
Nếu cho cô chọn lại, cô nhất định vẫn sẽ ném quả lựu đạn khói.
.
.
Để giải cứu Khương Nhã Tịnh.
Dù đúng hay sai, cô vẫn muốn bảo vệ nữ nhân của mình thoát khỏi vòng vây nguy khốn.
"Diệp Ân." Liễm Văn gọi một tiếng.
Gác lại mớ suy nghĩ lung tung sang một bên, Diệp Ân đáp lại: "Vâng?"
"Chị muốn nhắc nhở em một lần nữa, Khương Nhã Tịnh không phải là người tốt." Liễm Văn nói vô cùng nghiêm túc: "Kể cả cô ta có thật lòng yêu thích em, có đối xử tốt với em như thế nào, thì việc làm của cô ta cũng đã hại chết không biết bao nhiêu người."
Ánh mắt Liễm Văn toát ra thần thái của một vị lãnh đạo, cô tiếp tục nói: "Em phải nhớ rõ thân phận của mình.
Em là chính, cô ta là tà, mãi mãi không thể dung hợp được, có hiểu không?"
Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, khung bậc cảm xúc Diệp Ân như rơi vào mớ hỗn độn.
"Vâng.
.
.
em hiểu rồi."
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Ân vẫn còn thắc mắc, cô hỏi: "Khương Nhã Tịnh, cô ấy bắt đầu việc buôn ma tuý từ lúc nào?"
Liễm Văn chầm chậm đáp: "Trước đó chị chưa từng đặt hiềm nghi vào cô ta, cũng không cảm thấy Khương gia có gì bất thường.
Nhưng kể từ sau cái chết của Trịnh Trung, chị đã cảm thấy Khương Nhã Tịnh rất kỳ quái, rất đáng nghi."
"Nói chính xác hơn, có lẽ từ sau khi Trịnh Trung qua đời cô ta mới bắt đầu lộ diện.
Vị hiệu trưởng trường BD chắc chắn có liên quan đến cô ta.
Nhưng đáng tiếc là cho đến nay bọn chị vẫn chưa điều tra thêm được manh mối gì khác."
Ánh mắt Liễm Văn hướng vào không trung, trầm tư một lúc rồi nói: "Đôi khi, chị vẫn cảm thấy ở cô ta cất giấu bí mật gì đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không thông.
.
."
Lại dời tầm mắt đặt lên người Diệp Ân, cô khẽ cười: "Thôi thì đành phải trông cậy hết vào em vậy, người có thể khai mở mọi bí mật chôn sâu nơi đáy lòng của Khương Nhã Tịnh."
Diệp Ân: ".
.
."
Trước khi biết được những chuyện này, Diệp Ân có thể cư xử bình thường với Khương Nhã Tịnh.
Nhưng sau khi thấu triệt tất tần tật mọi thứ, cô không biết bản thân có còn cư xử ngô nghê như trước đây được không nữa?
Một nỗi bất an dâng tràn.
.
.
!