Bế Khương Nhã Tịnh vào phòng, Diệp Ân nằm bên cạnh ngắm nhìn nữ nhân của mình bằng ánh mắt say sưa.
Cô nhịp đầu ngón tay lên môi Khương Nhã Tịnh, cười bông đùa: "Cô Khương, cô có gì muốn giải thích với tôi không nào?"
Từ từ mở mắt ra, Khương Nhã Tịnh khẽ nhìn Diệp Ân, giọng trầm xuống: "Em nói trước đi.
Chuyện sáng nay.
.
."
Dựa theo kịch bản dựng sẵn trong đầu, Diệp Ân đáp: "Hôm qua tôi phát hiện Tưởng Doanh bị đám nam sinh uy hϊếp, nên sáng nay đã lén đến đó xem xét tình hình."
Nói rồi lại thở dài, Diệp Ân bày ra bộ dáng ảo não: "Cảnh sát là do tôi gọi đến.
Giao dịch ma tuý là phạm pháp, tôi đương nhiên không muốn Tưởng Doanh gặp nguy hiểm."
Quả nhiên, Khương Nhã Tịnh không chút nghi ngờ, trái lại còn hướng đến Diệp Ân, vẻ mặt đầy áy náy: "Tôi xin lỗi.
.
.
là lỗi của tôi.
Thật ra tôi đã sớm biết Tưởng Doanh bị đám người Nhậm Phú Cường cưỡng ép đến nơi giao dịch.
Chỉ là.
.
."
Cô ngước mắt nhìn Diệp Ân, thở dài: "Chỉ là tôi không thể làm khác đi.
Bọn hắn cần Tưởng Doanh làm con tin mới chấp nhận thực hiện cuộc giao dịch này.
.
."
Đưa tay sờ má Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân rầu rĩ, hỏi: "Nhã Tịnh.
.
.
cô thật sự buôn bán thứ đó sao?"
Mi mắt Khương Nhã Tịnh run lên, cô mím môi, thanh âm dần lắng xuống: "Phải.
.
."
Lồng ngực Diệp Ân vang lên một tiếng vỡ vụn.
Xem ra.
.
.
những gì Liễm Văn nói đều là có căn cứ.
Hoàn toàn không sai lệch!
"Diệp Ân.
.
." Khương Nhã Tịnh rũ mi, hỏi: "Em thất vọng về tôi lắm có đúng không?"
Không nói đến vấn đề có thất vọng hay không, nhưng hiện tại Diệp Ân hoàn toàn không thể nương theo cảm xúc của mình mà đưa ra đáp án chân thật.
Phải, cô không được phép thất vọng.
Trọng trách mà cô đang gánh trên vai không cho phép cô thốt ra hai từ thất vọng với nữ nhân này!
Mỉm cười nhìn Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân hôn nhẹ lên trán đối phương, cô nhỏ giọng thăm dò: "Có thể cho tôi biết lý do không? Tại sao cô lại mua bán thứ đó? Vì tiền sao?"
Khương Nhã Tịnh lắc đầu: "Không phải.
Tôi có lý do riêng của tôi, nhưng.
.
.
hiện tại tôi không thể tiết lộ.
Diệp Ân, em sẽ hiểu cho tôi chứ?"
Lường trước Khương Nhã Tịnh sẽ không dễ dàng nói ra hết tất cả, Diệp Ân cũng không vội.
Cô liền chuyển đổi đề tài.
Kéo Khương Nhã Tịnh ôm sát vào lòng, cô nói: "Nhã Tịnh, tôi thật sự rất lo lắng.
.
.
tôi chỉ muốn biết, ngoài chuyện này ra cô còn giấu tôi điều gì nữa không?"
Trong suy nghĩ của Khương Nhã Tịnh, cô biết bản thân không nên giấu giếm Diệp Ân quá nhiều điều.
Như vậy sẽ không hay.
.
.
sẽ ảnh hưởng đến sự tín nhiệm đối phương dành cho mình.
"Diệp Ân." Khương Nhã Tịnh ngửa mặt, mềm giọng, nói: "Lần đó em hỏi mối quan hệ giữa tôi cùng Châu Lễ, tôi vì không muốn nói dối em nên chọn cách không trả lời."
Diệp Ân cụp mắt nhìn nữ nhân trong lòng, chăm chú lắng nghe.
"Châu Lễ từng nhận ân huệ từ ba tôi, sau này cũng trở thành trợ thủ đắc lực của Khương gia.
Anh ta đã hỗ trợ tôi từ những bước đầu tiên của kế hoạch, đối với Khương gia cũng một lòng cung kính."
Lấy tay vuốt mũi Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh nói tiếp: "Mối quan hệ giữa tôi cùng anh ta chỉ đơn giản là bạn bè, hoặc có thể xem là mối quan hệ hợp tác cũng được."
Thành thật mà nói, Diệp Ân không phân định được những lời giải thích kia rốt cuộc là thật hay là giả.
Bất quá, cô cũng không cách nào phản ứng theo ý của mình.
Chỉ có thể cong môi mỉm cười, sau đó nói: "Ừm.
Làm tôi còn tưởng bản thân đã.
.
.
đập chậu cướp hoa rồi kia kìa."
Khương Nhã Tịnh nghe xong liền bật cười khúc khích.
Lấy tay mân mê từng lọn tóc trên vai Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân lại hỏi: "Thế nào? Còn chuyện gì nữa không?"
Ngưng mắt nhìn Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh cười đầy yêu chiều, cô nép vào lòng đối phương, ấm giọng hỏi: "Em.
.
.
lần đầu tiên em trông thấy tôi, em đã có ấn tượng như thế nào?"
Khoảnh khắc khi nói ra những lời này, Khương Nhã Tịnh áp tai lên ngực Diệp Ân, nghe rõ lồng ngực đối phương vang lên "thình thịch" cứ như đang nhảy múa.
Khương Nhã Tịnh cắn nhẹ vành môi, cả gương mặt đỏ lên thành một mảng.
Bày ra vẻ mặt điềm tĩnh, Diệp Ân đáp: "Nhã Tịnh rất xinh đẹp.
Lần đầu tiên trông thấy cô, tôi đã cảm thấy cô rất cao lãnh, rất khó gần."
Cô ngừng lại một chút, cúi xuống hôn lên chóp mũi Khương Nhã Tịnh, cười đầy tinh nghịch: "Nhưng không ngờ hiện tại lại rất dễ gần, thậm chí còn gần sát đến mức này luôn rồi!"
Khương Nhã Tịnh: ".
.
."
Nữ nhân này luôn rất thích nói những lời càn rỡ!
Khương Nhã Tịnh ảm đạm, cô mím môi bất mãn: "Em thật sự.
.
.
không có chút ấn tượng gì sao?"
Nghe được những câu hỏi đầy hàm ý kia, trong lòng Diệp Ân thầm mắng người này là ngốc!
Ba năm trước, rõ ràng Khương Nhã Tịnh vừa đội mũ, vừa đeo khẩu trang che kín mặt, thử hỏi cô làm cách nào có thể nhận ra được kia chứ?
Diệp Ân giả vờ trưng ra vẻ mặt ngẫm nghĩ, sau đó nói: "Nhã Tịnh gợi ý xem? Ấn tượng là ấn tượng thế nào?"
Khương Nhã Tịnh bĩu môi: "Thật ra, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không phải ở trường BD, mà là vào thời điểm 3 năm về trước."
Hai mắt sáng quắc, Diệp Ân tỏ vẻ kinh ngạc: "Vậy sao? Chúng ta gặp nhau ở đâu nhỉ?"
Đến lúc này, Khương Nhã Tịnh đã có chút không vui trong lòng.
Mi tâm hơi nhíu lại, cô hỏi: "Em nghĩ lại xem.
Vào thời điểm 3 năm trước, chuyện gì khiến em ấn tượng nhất? Có nữ nhân nào xuất hiện gây ấn tượng mạnh với em trong đoạn thời gian đó hay không?"
Nhận thấy sắc mặt Khương Nhã Tịnh ảm đạm trầm xuống, Diệp Ân nén lại ý cười trên miệng.
"Có." Cô gật gù, thư thả đáp lại: "Tôi có ấn tượng rất mạnh mẽ về nữ nhân từng được tôi cứu thoát khỏi tay một đám người xấu."
Hai con ngươi đen láy như được lắp thêm bóng đèn, Khương Nhã Tịnh cất giọng hồ hởi: "Sau.
.
.
sau đó thế nào? Em có ấn tượng gì về cô ta?"
Diệp Ân ngoắc môi: "Cũng không có gì.
Chỉ cảm thấy cô ta khá là.
.
.
quái! Hỏi tên người ta thì được, đến lúc người ta hỏi lại thì không thèm trả lời.
Rất bất lịch sự!"
Khương Nhã Tịnh: ".
.
."
Cô bật cười thành tiếng, tiếp đến liền hôn lên môi Diệp Ân, cọ cọ hai chóp mũi vào nhau vô cùng âu yếm.
"Không phải bây giờ em đã biết tên cô ta rồi sao?" Ngữ điệu Khương Nhã Tịnh mềm mại như vuốt ve cõi lòng.
Cô mỉm cười tràn ngập hạnh phúc: "Nữ nhân mà em từng cứu, cô ta đang ở trước mặt em đây này!"
Tuy rằng Diệp Ân đã sớm được biết, nhưng khi nghe chính miệng Khương Nhã Tịnh nói ra, đó lại là một cảm xúc hoàn toàn khác biệt.
Hoàn toàn lạ lẫm, cứ như bản thân chỉ mới nghe qua lần đầu.
.
.
Thích chết đi được!
Cô cười rộ lên, mi mắt cong cong đầy rẫy sự nâng niu, chiều chuộng.
Vội vàng ôm lấy Khương Nhã Tịnh, hai thân thể dán chặt lấy nhau đắm chìm trong niềm vui không sao tả xiết.
"Nhã Tịnh.
.
.
Nhã Tịnh đáng yêu lắm có biết không?" Diệp Ân rải rác từng nụ hôn trên gương mặt Khương Nhã Tịnh.
Khiến nữ nhân kia đỏ mặt thẹn thùng, cười đến tít cả mắt.
Xoa xoa hai chiếc má nhỏ, Diệp Ân nhướn mi, hỏi: "Ngay từ lần đầu gặp lại ở cổng sau trường học, có phải cô đã nhận ra tôi rồi không?"
Khương Nhã Tịnh cười tủm tỉm, đáp lại: "Khoảnh khắc tôi vừa trông thấy hồ sơ của em, tôi đã nhận ra em."
Suýt chút quên mất vấn đề này, Diệp Ân lại lần nữa phải thán phục suy tính của Liễm Văn.
Hiển nhiên, Liễm Văn thừa biết sau khi Khương Nhã Tịnh nhìn thấy hồ sơ của Diệp Ân, chắc chắn sẽ chủ động nhận Diệp Ân vào lớp của mình.
Kỳ thật, Diệp Ân vẫn chưa biết Khương Nhã Tịnh có bao nhiêu lợi hại.
Nhưng trước mắt cô đã nhận rõ sự lợi hại của Liễm Văn.
Lão đại của cô.
.
.
chân thực là một nữ cảnh sát rất thông minh, từng đường đi nước bước đều rất chu toàn, rất cặn kẽ.
Khiến cô không thể không lo lắng cho nữ nhân của mình.
.
.
Khương Nhã Tịnh.
.
.
liệu có thể đấu lại Liễm Văn hay không?