Cô Giáo Khương Cười Lên Đi!


Diệp Ân nhanh chân cõng Tưởng Doanh đến khoa cấp cứu, cô nhóc lập tức được chuyển vào phòng giải phẫu cùng với đội ngũ bác sĩ.
Ngồi bên ngoài chờ đợi, Diệp Ân đứng ngồi không yên.

Tưởng Doanh còn rất trẻ, mặc dù cô nhóc hay phá phách nhưng chung quy vẫn không phải là người xấu.

Cô thực tâm rất lo lắng, không biết từ lúc nào đã xem Tưởng Doanh như em gái của mình.
Khương Nhã Tịnh hiểu rõ điều này, liền tiến đến trấn an: "Tưởng Doanh sẽ không sao đâu.

Đội ngũ bác sĩ ở đây đều rất giỏi.

.

."
Diệp Ân gật đầu, cô ngồi xuống tựa lưng lên tường, nghĩ đến gì đó lại nhìn Khương Nhã Tịnh, hỏi: "Cô thừa biết đám người Nhậm Phú Cường tàn độc thế này mà vẫn để bọn hắn uy hϊếp Tưởng Doanh sao?"
Lồng ngực Khương Nhã Tịnh khẽ nhói.
"Theo thoả thuận ban đầu, chỉ cần giao dịch thành công bọn hắn sẽ đưa Tưởng Doanh trở về an toàn.

.

." Cô giải thích.
Không phải cô đang biện minh, nhưng sự xuất hiện của Diệp Ân đã khiến kế hoạch bị xáo trộn.
Chính cô cũng không ngờ Nhậm Phú Cường lại tiếp tục giam giữ Tưởng Doanh, thậm chí còn phát tiết cơn điên của hắn lên người cô nhóc.

.

.
Nghe xong, Diệp Ân cười có chút bất lực, cô chỉ lắc đầu mà không nói thêm.
"Em đang trách tôi có đúng không?" Khương Nhã Tịnh rũ mi, hỏi.
"Phải." Lần này, Diệp Ân cũng không nhịn được, cô thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình: "Cô có biết việc bản thân đang làm là phạm pháp hay không?"
"Bất luận cô có lý do gì cũng không nên làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác!"
Có chút gì đó nghẹn lại nơi cổ họng, Khương Nhã Tịnh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Diệp Ân.
Cô cúi thấp đầu, thở dài áy náy: "Là lỗi của tôi.

Ngay từ đầu tôi nên ngăn chặn chuyện này.

.

."
Diệp Ân cười nhạt: "Ngay từ đầu cô không nên buôn bán thứ chết tiệt đó thì đúng hơn!"
Sau câu nói này, cả hai người đều yên lặng.
Quan sát sắc mặt Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân có chút không đành lòng.
Cô thở nhẹ một hơi, nắm lấy bàn tay Khương Nhã Tịnh, nói như đang khuyên nhủ: "Nhã Tịnh, có thể.


.

.

có thể dừng lại không? Bây giờ dừng lại vẫn còn kịp.

.

.

tôi không muốn cô gặp nguy hiểm."
Hôm nay chứng kiến, Diệp Ân mới biết tên Nhậm Phú Cường kia súc sinh đến bực nào!
Một mặt Khương Nhã Tịnh phải giao du với hạng người đó, mặt khác lại phải đối đầu với Liễm Văn.

.

.
Diệp Ân thật sự rất lo lắng.

.

.

không sớm thì muộn, nữ nhân của mình chắc chắn sẽ khó tránh gặp phải nguy hiểm!
Khương Nhã Tịnh quay sang, lắng giọng: "Diệp Ân.

Có những chuyện tôi không thể nói với em trong thời điểm này.

.

."
"Nếu chuyện tôi đang làm là vì lợi ích cá nhân, tôi chắc chắn sẽ dừng lại.

Đáng tiếc, nó không phải.

Suốt 3 năm nay, không ngày nào tôi có giấc ngủ ngon.

Hơn nữa còn phải chứng kiến ba của mình hao mòn từng ngày kể từ khi biến cố xảy đến.

.

."

Sóng mắt Khương Nhã Tịnh ánh lên vài tia đượm buồn, cô nói bằng giọng chân thành: "Tôi không được lựa chọn.

Mong em có thể hiểu."
Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn là không chấp nhận buông bỏ.
Diệp Ân tự cười bản thân trong thầm lặng.
Bất quá, ngoài mặt cô vẫn tỏ ra điềm tĩnh, nén xuống mọi thất vọng tràn dâng trong lòng.
Cô nói: "Tôi hiểu rồi.

.

."
"Diệp Ân." Khương Nhã Tịnh gọi khẽ, cô nhẹ nhàng ngả đầu tựa lên ngực đối phương, thanh âm trầm xuống: "Đừng chán ghét tôi có được không?"
Vội vàng ghì chặt Khương Nhã Tịnh trong vòng tay mình, Diệp Ân mềm giọng vỗ về: "Tôi không ghét cô.

Tôi chỉ mong một ngày nào đó có thể hiểu hết mọi thứ về cô.

.

.

Tôi không muốn giữa chúng ta có quá nhiều bí mật."
Khương Nhã Tịnh gật đầu, mỉm cười trong âu lo: "Ngày đó sẽ gần thôi.

.

."
Sau câu nói này, tâm trạng Diệp Ân mới dần được buông xuống.
Khẽ hôn lên mái tóc Khương Nhã Tịnh, cô nói: "Nhã Tịnh, cô về nghỉ ngơi đi.

Có tôi ở đây trông chừng Tưởng Doanh là được rồi."
"Không thích." Khương Nhã Tịnh vùi mặt lên vai Diệp Ân, ôm siết đối phương thật chặt: "Tôi không muốn.

.

.

ngoài tôi ra, tôi không muốn em ôm ấp người khác."
Diệp Ân: ".

.


."
Khương Nhã Tịnh ngửa mặt, mím môi nói: "Lúc nãy.

.

.

lúc nãy em đối với Tưởng Doanh.

.

."
Diệp Ân bật cười, cô véo lấy chóp mũi Khương Nhã Tịnh: "Cô Khương đang ăn giấm sao?"
Cái đầu nhỏ gật gật liên tục, Khương Nhã Tịnh không phủ nhận.
Đôi má đào lại ửng lên sắc hồng, cô nói: "Tôi biết lúc nãy em chỉ quan tâm Tưởng Doanh.

Thế nhưng, không hiểu sao trong lòng vẫn có chút khó chịu.

.

."
Kỳ thật, khoảnh khắc cô nhìn thấy Diệp Ân sốt sắng vì nữ nhân khác, hơn nữa còn ôm ấp vỗ về.

.

.

khiến cô không thể không ganh tị.
Phải, cảm giác rất không thoải mái.
Bất chấp bệnh viện có người qua kẻ lại, Diệp Ân vẫn cúi xuống hôn lên môi đối phương.
Mỉm cười yêu chiều: "Cô Khương xấu quá! Cô ganh tị với cả học trò của mình sao?"
Khương Nhã Tịnh thẹn thùng, vội cúi đầu nép sát vào lòng Diệp Ân hơn.
"Không chỉ Tưởng Doanh.

Vô luận là em ôm ấp nữ nhân nào, tôi cũng đều sẽ ganh tị."
Diệp Ân nhếch môi cười âm hiểm, cô ghé sát vành tai Khương Nhã Tịnh, thỏ thẻ: "Còn làʍ ŧìиɦ thì thế nào?"
Sắc đỏ trên mặt Khương Nhã Tịnh dần lan đến mang tai, cô chôn mặt mình lên ngực Diệp Ân, lắc đầu nguây nguẩy: "Cũng.

.

.

cũng chỉ với mỗi mình tôi thôi."
Diệp Ân cắn nhẹ vành môi, cười đến run rẩy.
Nữ nhân của cô lúc nào cũng đáng yêu, thực sự rất đáng yêu!
"Nhã Tịnh, bây giờ tôi lại muốn ăn cô rồi.

Phải làm thế nào?" Diệp Ân nhỏ giọng bông đùa.

Khương Nhã Tịnh: ".

.

."
Càng lúc càng trở nên vô lại!
Thầm mắng Diệp Ân vài câu, Khương Nhã Tịnh véo véo hai má đối phương, chu môi trách cứ: "Em ăn chưa đủ no sao? Có phải muốn tôi đi không nổi em mới hài lòng hay không? Hửm?"
Diệp Ân bật cười thanh thuý, cô hôn hôn lên trán Khương Nhã Tịnh, dịu giọng nói: "Không thể trách tôi được! Càng lúc tôi càng yêu cô nhiều hơn thì biết phải làm thế nào?"
Nghe thấy những lời này, nội tâm Khương Nhã Tịnh không ngừng xao động.

Cô mỉm cười đến cong mi mắt.
Hai người âu yếm nhau, nỉ non trò chuyện cho đến khi đèn trước phòng cấp cứu "bụp" lên một tiếng, sau đó mờ dần.
Từ bên trong, bác sĩ mở cửa bước ra, Diệp Ân cùng Khương Nhã Tịnh vội chạy đến nghe thông báo.
"Cô bé bị chấn thương nặng ở vùиɠ ҡíи kèm theo nhiều vết thương xây xát ngoài da, tổn thương nghiêm trọng.

Trước mắt chúng tôi sẽ chuyển cô bé sang phòng hồi sức để tiếp tục theo dõi, có thể sẽ để lại rất nhiều triệu chứng lâu dài."
Nghe bác sĩ nói xong, Diệp Ân càng muốn phát hoả hơn.
Cô không ngờ tên Nhậm Phú Cường còn có thể cầm thú đến bực này!
Tưởng Doanh chắc chắn đã hứng chịu rất nhiều đau khổ, ưu thương biết nhường nào.

Diệp Ân càng nghĩ càng căm hận tên chó điên kia, dằn xuống cơn giận muốn tìm đến xé xác hắn ra từng mảnh nhỏ!
Cô gồng cứng người, cúi đầu nói: "Cảm ơn bác sĩ.

.

."
Hai nữ nhân sau đó theo chân y tá, đẩy xe cáng đưa Tưởng Doanh đến phòng hồi sức.
Thời điểm y tá rời khỏi, căn phòng nhỏ bé chỉ còn lại ba người.

Ngồi bên giường bệnh nhìn Tưởng Doanh vẫn còn hôn mê, Diệp Ân không giấu được vẻ mặt lo lắng.

Bẵng đi một lúc, cô quay sang nói: "Nhã Tịnh, gần nửa đêm rồi, cô mau về nghỉ ngơi đi."
Khương Nhã Tịnh khẽ lắc đầu: "Tôi không mệt.

Tôi muốn ở lại đây với em."
Diệp Ân ngồi nhích sang, đặt đầu Khương Nhã Tịnh tựa lên vai mình: "Chút nữa Tưởng Doanh tỉnh dậy nên giải thích với cô ấy thế nào?"
Khả năng cao, đám người Nhậm Phú Cường đã chỉ tội Khương Nhã Tịnh trước mặt Tưởng Doanh.

Không dễ dàng cho việc giải thích với cô nhóc này.
"Tôi không biết.

.

." Khương Nhã Tịnh ảm đạm: "Có lẽ không cần thiết để giải thích."
Có chút khó hiểu, Diệp Ân nghiêng mặt hỏi: "Tại sao? Đám người Nhậm Phú Cường không lý nào lại không vạch trần cô, Tưởng Doanh có thể đã biết được không ít chuyện."
Rời khỏi vai Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh ngưng mắt nhìn đối phương.
Cô nhìn rất lâu, ánh mắt khá chăm chú, khá phức tạp.
Sau đó thả giọng nhàn nhạt: "Ngoài em ra, tôi không cần thiết phải giải thích bất kỳ ai khác."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận