Cô Giáo Khương Cười Lên Đi!


Ngồi thất thần rất lâu, Diệp Ân thả trôi đầu óc theo từng dòng suy nghĩ.
Bất chợt lại nghe thấy thanh âm từ phía sau truyền đến.
"Tưởng Doanh, em tỉnh rồi sao?"
Từ khoảng cách mười bước chân, Khương Nhã Tịnh kéo rèm, xuống giường tiến đến ngồi bên cạnh Tưởng Doanh.
"Cô Khương." Tưởng Doanh không khỏi bất ngờ: "Cô cũng ở đây sao?"
Vừa ngồi xuống, Khương Nhã Tịnh cụp mắt nhìn đến bàn tay hai người kia đang nắm chặt lấy nhau.

Cô nhẹ nhàng gỡ tay Diệp Ân ra, sau đó đặt tay Tưởng Doanh vào lòng bàn tay mình vỗ về: "Em thấy trong người thế nào? Đã ổn hơn chưa?"
Tưởng Doanh gắng gượng mỉm cười, cô đáp lại: "Em không sao.

.

.

đã ổn hơn nhiều rồi ạ."
Nhận thấy Tưởng Doanh đã có chút khởi sắc, Khương Nhã Tịnh cũng an tâm phần nào.
"Tâm lý em hiện giờ vẫn chưa thể ổn định, tạm thời nên ở lại đây theo dõi ít hôm." Khương Nhã Tịnh xoa đầu Tưởng Doanh, dặn dò.
"Vâng ạ.

.

."
Tưởng Doanh nghẹn ngào, cô mím môi uỷ khuất.

Nghĩ đến nhiều chuyện lại cảm thấy tủi thân, không nhịn được liền ôm chầm lấy Khương Nhã Tịnh bật khóc nức nở.
Gục đầu trên vai Khương Nhã Tịnh, Tưởng Doanh khóc rất thê thảm.

Hệt như một đứa trẻ đang bộc bạch sự yếu đuối trước người mẹ của mình.
Khương Nhã Tịnh vỗ về an ủi, tiếng thở dài có chút chua xót.

Cô đang đau lòng cho cô học trò đáng thương, vẻ mặt sầu não không sao giấu được.
Dùng mắt quan sát, Diệp Ân cảm nhận được từng cử chỉ quan tâm của Khương Nhã Tịnh hoàn toàn không giống giả vờ.
Là một sự quan tâm chân thật.
Đôi lúc, Diệp Ân không muốn suy nghĩ quá nhiều.

Cô chỉ sợ bản thân vì quá yêu Khương Nhã Tịnh nên sẽ dốc sức thiên vị cho nữ nhân này!
Lý trý sẽ bị che lấp bởi thứ tình cảm mù quáng trong cô, khiến mọi chuyện càng trở nên tệ hại.

Liễm Văn đã nói, cô là chính, Khương Nhã Tịnh là tà.

Hai người các cô mãi mãi không thể dung hợp.

.

.
Tốt xấu gì cô cũng không nên quên mất thân phận của mình.
Càng không nên để tình cảm lu mờ lý trí!
Dường như bắt trọn được từng biểu cảm trên gương mặt Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh lo lắng, hỏi: "Diệp Ân.

.

.

em sao vậy? Có phải mệt lắm rồi không?"
Diệp Ân thu lại tâm tình, cô vươn vai, hít sâu một hơi rồi đáp: "Tôi không sao."
Nhìn đến đồng hồ, cô lại nói: "Trời vẫn còn khuya, hai người mau ngủ thêm đi."
Tưởng Doanh lúc này đã nín khóc, chỉ còn vài tiếng sụt sịt trong khoang mũi.

Cô vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh, hồ hởi nói: "Sư phụ, cô lên đây ngủ cùng với tôi có được không? Giường vẫn còn rộng lắm!"
Diệp Ân giương mắt nhìn Khương Nhã Tịnh, ra chiều thăm dò.
Cô muốn nắm bắt cảm xúc của đối phương ngay lúc này.
Quả nhiên, cô nhanh chóng phát hiện ở giữa hai hàng lông mày xinh đẹp đang xuất hiện một vết nhăn.
Tỏ rõ sự khó chịu.
Bất quá, Khương Nhã Tịnh không hề lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Ân, tựa như đang muốn xem người này sẽ phản ứng thế nào trước lời mời gọi của Tưởng Doanh.
Diệp Ân buồn cười lại không cười, khéo léo từ chối: "Không được, giường nhỏ lắm.

Huống hồ cô đang bệnh thế này, ngủ một mình sẽ thoải mái hơn."
Tưởng Doanh vội xị mặt xuống: "Tôi trước giờ ngủ thế nào lại chẳng thoải mái!" Cô lay lay cánh tay Diệp Ân: "Lên đây đi.

Chúng ta cùng tâm sự trước khi ngủ, tôi vẫn còn nhiều điều chưa biết về cô lắm a!"
Nhìn sang Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân nhướn mi, hỏi: "Cô Khương, tôi ngủ cùng Tưởng Doanh có được không?"
Sắc mặt Khương Nhã Tịnh liền trầm xuống.
Cô cười nhạt: "Không được.

Em cũng biết nói Tưởng Doanh đang bệnh không phải sao? Em sang giường tôi ngủ sẽ tốt hơn."
Tiếp đến liền quay sang Tưởng Doanh, nghiêm giọng, nói: "Sức khoẻ em vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, không nên để Diệp Ân làm phiền em nghỉ ngơi."

Tưởng Doanh lại chu môi: "Nhưng mà.

.

.

nhưng mà em không thấy phiền.

.

."
Chưa nói hết câu đã thấy một đạo hàn quang loé lên từ ánh mắt Khương Nhã Tịnh, khiến Tưởng Doanh nghẹn lại những lời muốn nói.
Cảm nhận được Khương Nhã Tịnh không vui, Tưởng Doanh chỉ nghĩ là cô chủ nhiệm đang quan tâm đến mình nên đành phải cúi đầu ngoan ngoãn.
"Vâng.

Em hiểu rồi ạ.

.

."
Nhìn cô nhóc tóc vàng bĩu môi đầy mất mát, Diệp Ân khẽ cười: "Thế này đi, trước khi ngủ tôi cho phép cô hỏi tôi 3 điều.

Tôi sẽ trả lời thật lòng cho cô biết, có được không?"
Hiếm thấy Diệp Ân chịu dỗ dành mình như vậy, Tưởng Doanh đương nhiên đồng ý.
Hai mắt sáng như đèn pha lê, cô hỏi: "Đầu tiên, tôi muốn biết cô bắt đầu học võ từ lúc nào?"
Không cần thời gian suy nghĩ, Diệp Ân đáp: "Từ thời tiểu học tôi đã thường xuyên la cà đến các võ quán để học lỏm.

Đến năm 17 tuổi mới chính thức bái sư học võ."
"Oaa!" Tưởng Doanh há mồm, cô tròn mắt kinh ngạc: "Cô chỉ mới chính thức học võ gần đây thôi mà đã lợi hại thế này rồi sao?"
Diệp Ân: ".

.

."
Cô quên mất thân phận hiện tại vẫn còn là nữ sinh năm ba!
Lập tức chữa lời: "Phải.


.

.

nhưng mà từ nhỏ tôi đã học lỏm được từ rất nhiều người.

Đại khái tôi rất đam mê võ thuật, nên học đâu hiểu đó, tiến bộ rất nhanh."
Tưởng Doanh gật gật gù gù xem như đã hiểu.

Cô tiếp tục hỏi: "Điều thứ hai, tôi muốn biết cô vì lý do gì lại chuyển đến trường BD?"
Vấn đề này Diệp Ân phải mất vài giây để suy nghĩ, sau đó nhún vai: "Tôi cảm thấy môi trường ở đây thích hợp hơn, chỉ thế thôi."
Tưởng Doanh bĩu môi, cô cảm giác bản thân vừa phí phạm một câu hỏi, nên trước khi hỏi câu thứ ba cô ngẫm nghĩ rất kỹ càng rồi mới mở miệng.
"Điều cuối cùng, tôi.

.

.

tôi muốn biết cảm nghĩ của cô về tôi như thế nào?" Hỏi đến vấn đề này, Tưởng Doanh bỗng chốc lại đỏ mặt mà bản thân không hề phát giác.
Sóng mắt ánh lên vài tia mong chờ.
Từ đầu đến cuối Khương Nhã Tịnh đều yên lặng theo dõi cuộc trò chuyện.

Sau khi nghe Tưởng Doanh hỏi câu cuối cùng, khí sắc cô liền trở nên trầm trọng.
Diệp Ân nhìn biểu tình tương phản của hai nữ nhân trước mắt mà không khỏi buồn cười.
Cô với tay xoa lấy cái đầu nhỏ của Tưởng Doanh, nhẹ giọng, nói: "Tuy cô phá phách nhưng cũng không đến nỗi tệ hại.

Khác hẳn với ấn tượng ban đầu, tôi hiện tại cảm thấy cô là một cô gái tốt, xứng đáng trở thành đệ tử của tôi."
Tưởng Doanh nhận được lời khen liền thẹn thùng cúi mặt, đáp lí nhí: "Vậy.

.

.

vậy sao? Nếu đã là đệ tử, có phải sau này cô sẽ dạy võ cho tôi không?"
"Ừm." Diệp Ân gật đầu, cô nhấn nhẹ ngón tay lên trán Tưởng Doanh: "Nhưng trước mắt cần phải nghỉ ngơi lấy sức đã.

Cô ngủ đi, khi nào khoẻ hẳn rồi mới nói."
Tưởng Doanh nghe xong lập tức nằm xuống, Khương Nhã Tịnh duỗi tay kéo chăn, cẩn thận đắp lên người cô học trò.
"Ngủ đi.

Sáng mai tôi sẽ cho người mang thức ăn ngon đến cho em bồi bổ, nhất định sẽ mau chóng khoẻ lại." Khương Nhã Tịnh dỗ ngọt.
Cô thầm nhủ, bản thân cần phải bù đắp rất nhiều cho cô học trò này.
Tưởng Doanh gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn nhắm mắt chuẩn bị cho một giấc ngủ ngon.

Rất nhanh Khương Nhã Tịnh cũng đứng lên, cô không màng nhìn đến Diệp Ân, lặng lẽ trở về giường của mình.
Ngồi đợi đến lúc Tưởng Doanh ngủ say, Diệp Ân mới chậm rãi đứng lên xoay người vài cái.
Cô quả thật rất mệt mỏi, đau hết cả lưng luôn rồi!
Tiến từng bước đến vị trí giường Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân kéo rèm, chầm chậm đặt mông ngồi xuống.
Đóng màn lại, cô nhìn Khương Nhã Tịnh đang nằm xoay lưng về phía mình, khẽ gọi: "Nhã Tịnh, cô ngủ rồi sao?"
Không thấy đối phương trả lời, Diệp Ân cong môi cười nhẹ, sau đó cũng nằm xuống ngay bên cạnh.
Cô ôm Khương Nhã Tịnh từ phía sau, cọ mũi hôn lên mái tóc đen mềm mượt.
Nữ nhân này lúc nào cũng rất thơm, hôn hoài không biết chán.
Càng hôn càng thích, hôn mãi lại thành nghiện.

.

.
Cơ thể có chút rạo rực, Diệp Ân kiềm không được lại kề môi lên cổ người phía trước, mút mát nhẹ nhàng.
Bất ngờ Khương Nhã Tịnh chồm người dậy, ngoái đầu nhìn ra phía sau.
Diệp Ân: ".

.

."
Gì vậy.

.

.

? Không phải ngủ rồi sao?
Tôi nhẹ nhàng lắm rồi kia mà.

.

.
Ánh mắt Khương Nhã Tịnh siết chặt Diệp Ân, dường như không chứa chút hơi ấm.
Thanh âm thả ra nhàn nhạt: "Ngủ đi.

Đừng chạm vào người tôi."
Diệp Ân: ".

.

."
------------------//------
P/s: chúc mấy bà dà khai giảng năm học mới tràn đầy năng lượng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận