Chớp chớp đôi mắt bồ câu của mình, Diệp Ân chồm đến đặt xuống một nụ hôn lên má Khương Nhã Tịnh.
Nhưng rất nhanh bàn tay ai đó liền nâng lên, đẩy gương mặt nhỏ kia ra không chút lưu tình.
Ghì Khương Nhã Tịnh chặt hơn, Diệp Ân ngoan cố áp sát, lần này không chỉ đơn thuần là một nụ hôn, cô trực tiếp dùng lưỡi liếm nhẹ lên vành tai đối phương.
Khương Nhã Tịnh rụt người lại, lập tức vung tay búng lên trán Diệp Ân một phát đau điếng.
"Aiii.
.
." Diệp Ân mím môi, cô xoa xoa cái trán đau của mình.
Sau đó tiếp tục siết chặt vòng tay, trực tiếp thò lưỡi liếm láp điên cuồng hốc tai Khương Nhã Tịnh.
"Ưm.
.
.
buông.
.
.
buông ra!" Khương Nhã Tịnh giãy giụa, cô xoay người, hất mạnh Diệp Ân ra khỏi người mình.
Diệp Ân chẳng những không buông mà còn siết chặt hơn, cô hôn hít liên tục lên má người kia, mềm giọng hỏi: "Nhã Tịnh dỗi rồi sao?"
Bờ môi Khương Nhã Tịnh mím nhẹ, cô nhíu mày, thẳng tắp đối diện Diệp Ân bằnh ánh mắt hình viên đạn.
Nựng nựng lên má đối phương, Diệp Ân chu môi, nói: "Cô Khương xấu tính quá a~"
Liếc xéo Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh không nói không rằng, lập tức quay phắt người lại, đưa lưng về phía sau.
Dáng vẻ hậm hực khiến Diệp Ân không khỏi buồn cười, cô ghé sát tai Khương Nhã Tịnh thỏ thẻ: "Nhã Tịnh không vui sao? Nhã Tịnh nói đi, không nói tôi làm sao biết mình đã làm sai gì nào?"
Vừa dỗ dành, Diệp Ân vừa luồn bàn tay hư hỏng vào bên trong lớp áo, nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực no tròn của Khương Nhã Tịnh.
Không ngờ Diệp Ân còn có thể càn rỡ đến bực này, khiến nữ nhân nào đó ngượng đến chín cả mặt.
"Diệp.
.
.
Diệp Ân! Ở đây là bệnh viện.
.
." Khương Nhã Tịnh nghiêm giọng nhắc nhở, thuận tiện bắt lấy cổ tay người phía sau, lạnh lùng ném ra khỏi cơ thể mình.
"Nhã Tịnh.
.
." Diệp Ân hôn lên cổ, tiếp đến liền thả giọng trầm khàn bên vành tai đối phương: "Nhã Tịnh đáng yêu quá.
.
.
tôi lại nhịn không được rồi!"
Khương Nhã Tịnh: ".
.
."
Bàn tay dần dần di chuyển xuống bên dưới, Diệp Ân chậm rãi mở khoá quần Khương Nhã Tịnh, len lỏi vào bên trong, dùng đầu ngón tay rà lên rà xuống vị trí âm hạt.
Khương Nhã Tịnh run rẩy, cô cắn môi, nỗ lực khắc chế dục vọng đang sôi trào.
Cô nghiêng mặt nhìn về phía sau, gằn giọng xuống: "Có thôi đi không? Em không biết kiềm chế sao?"
"Ừm." Bàn tay Diệp Ân vẫn nô đùa mơn trớn, cô vùi mặt lên cổ Khương Nhã Tịnh, mút mát từng chút lên làn da mịn màng, khẽ nói: "Tôi không giỏi kiềm chế.
.
.
nhưng Nhã Tịnh cũng vậy không phải sao? Chỗ đó của cô ướt lắm rồi đây này.
.
."
Khương Nhã Tịnh: ".
.
."
Không cách nào phản biện, bởi thực chất nội tâm Khương Nhã Tịnh đang bỏng rát cả lên.
Hừng hực như núi lửa cuồn cuộn phun trào.
Cơ thể cô càng lúc càng không nghe lời chủ nhân của nó, phản ứng quá mãnh liệt.
Mặc dù ngón tay Diệp Ân chỉ trêu đùa ở phía ngoài quần lót, nhưng cũng đủ khiến dưới hạ thân cô lúc này thấm đẫm dịch mật.
Khó chịu vô cùng!
Khương Nhã Tịnh xấu hổ đỏ bừng cả mặt, cứ đà này thì chốc nữa cô sẽ nhịn không nổi mất thôi!
Thời điểm Diệp Ân luồn tay vào bên trong, chà xát hạt châu khiến Khương Nhã Tịnh run lên khe khẽ.
Vớt vát vài tia thanh tĩnh cuối cùng, Khương Nhã Tịnh khép chặt hai chân, cô vịn lại tay Diệp Ân, thở ra nhàn nhạt: "Đừng làm loạn nữa.
.
.
Tưởng Doanh đang có mặt ở đây em không thấy sao?"
"Thì thế nào?" Diệp Ân liếm mút vành tai Khương Nhã Tịnh, bàn tay vẫn không ngừng lướt sóng hạt châu bên dưới, cô cười nham nhở: "Tôi dừng không được.
Cùng lắm thì tôi làm nhẹ nhàng một chút, có được không?"
Khương Nhã Tịnh: ".
.
."
Khương Nhã Tịnh hết cách, cô bị nữ nhân này trêu đùa đến hưng phấn không thôi.
Cơ thể càng lúc càng bị kích thích đến khó nhịn, khiến cô há miệng thở có chút gấp.
"Hah~.
.
.
Diệp Ân.
.
.
em.
.
.
em càn rỡ quá mức rồi!"
Bàn tay Khương Nhã Tịnh vòng ra sau sờ soạng lên gương mặt Diệp Ân.
Cô từ từ xoay người, áp môi đến cạy mở khuôn miệng đối phương, hai chiếc lưỡi thơm mềm nhấm nháp lấy nhau chiếm đoạt từng hơi thở.
Gương mặt Khương Nhã Tịnh lúc này dâm mỹ đến cực hạn.
Cô không khống chế được mình nữa, ngón tay Diệp Ân thao tác rất nhuần nhuyễn, khiến cô vô thức mở rộng hai chân, đón nhận từng chút một.
"Ưm~.
.
."
Vừa hôn, Khương Nhã Tịnh vừa rên ngâm trong cổ họng.
Đôi mắt khép dần, xuân tình triển lộ không chút che giấu, các vệt đỏ dần lan ra khắp mặt, Diệp Ân nhìn người trước mắt mê mê dại dại mà hưởng thụ vô cùng.
Rời khỏi nụ hôn, Diệp Ân mỉm cười, hỏi: "Nhã Tịnh thích lắm có đúng không?"
"Thích.
.
.
hah~.
.
.
cứ thế này thôi.
.
.
đừng.
.
.
đừng nhanh quá.
.
.
ưmm~.
.
."
Nghe rõ từng tiếng nỉ non, Diệp Ân lập tức tăng nhanh động tác.
Sau đó liền dùng lưỡi tấn công hốc tai Khương Nhã Tịnh.
Khiến nữ nhân kia thống khoái đến khó kiềm hãm, hơi thở dần trở nên hỗn loạn, dịch lỏng bên dưới rỉ ra nhiều hơn.
"Diệp.
.
.
Diệp Ân! Hah~.
.
.
em xấu quá! Tôi.
.
.
tôi đã nói.
.
.
ưm.
.
.
đừng nhanh quá kia mà!"
"Tôi biết cô thích thế này hơn! Dang rộng chân ra nào!"
Sắc mặt càng lúc càng đỏ, Khương Nhã Tịnh biết cơ thể lúc này đã hoàn toàn mất quyền kiểm soát.
Cô vòng tay ôm lấy Diệp Ân, hai chân cứ thế mở rộng hẳn ra, giúp ngón tay Diệp Ân dễ dàng tác động mạnh mẽ lên hoa hạch.
"Nhã Tịnh.
.
." Diệp Ân thều thào: "Nhã Tịnh có muốn tôi liếm bên dưới không? Tôi dùng lưỡi nhé?"
Giọng trầm khàn đầy sức dụ hoặc, Khương Nhã Tịnh nghe xong liền mím chặt cánh môi, khẽ gật đầu đồng ý.
Rất nhanh cởi bỏ hai lớp quần, Diệp Ân nhấc chân Khương Nhã Tịnh lên cao, cô nhìn ngắm vùng chân tâm đẫm nước kia mà khô khốc cổ họng.
"Nhã Tịnh, bắt đầu từ lúc nào lại trở nên dâm đãng như vậy?" Diệp Ân cười trêu chọc.
Khương Nhã Tịnh: ".
.
."
Khương Nhã Tịnh có chút hối hận, đáng lý ra cô không nên dung túng cho nữ nhân này!
Không đợi Khương Nhã Tịnh phản ứng, Diệp Ân lập tức vùi đầu vào nơi tư mật.
Đầu lưỡi tham lam liếm sạch từng vệt nước óng ánh, tiếp đến liền luồn lách vào khe hẹp, tác động cực nhanh tạo ra những âm thanh xấu hổ.
"Hah.
.
.
hah~.
.
." Khương Nhã Tịnh không dám rên lớn, cô thở đều từng nhịp, ánh mắt trở nên mơ màng.
Bất chợt Diệp Ân lại nâng hai chân chổng thẳng lên cao, Khương Nhã Tịnh bị tư thế xấu hổ làm cho mặt đỏ tai đỏ, phừng phừng lên không cách nào dằn xuống.
Bất quá, cô cũng không còn đủ lý trí để phản kháng những việc làm của đối phương.
Từng khoái cảm lâng lâng khiến cô chỉ biết nằm yên để tận hưởng.
Vật nóng ấm vây kín hoa hạch, đập mạnh liên tục tạo cho Khương Nhã Tịnh một cảm giác khoái lạc, thoả mãn dâng tràn.
"Hah.
.
.
Diệp Ân~.
.
.
đến.
.
.
đến rồi.
.
."
"Hahh~.
.
."
Khương Nhã Tịnh cong chân run rẩy, giần giật nhẹ nhàng.
Hơi thở đứt quãng khi cơn cao triều ập đến.
Diệp Ân chồm người hôn lên khắp mặt Khương Nhã Tịnh.
Cô nghiến nhẹ cánh môi đối phương.
Hai ngón tay tiếp tục xuyên vào cửa huyệt, từng cú nhấp nhịp nhàng khuấy động ở bên trong.
Khương Nhã Tịnh cố mở to mắt, nhìn Diệp Ân không giấu được uỷ khuất: "Em.
.
.
ưm.
.
.
em không để tôi nghỉ ngơi một lúc được sao?"
Diệp Ân bật cười, tiếng cười mang theo chút âm khàn: "Không được.
Chúng ta không có nhiều thời gian."
Khương Nhã Tịnh: ".
.
."
Cô thật sự chịu thua với người này rồi!
Thời điểm Diệp Ân vừa tăng tốc ngón tay, Khương Nhã Tịnh thở mạnh từng hơi, cô cắn chặt môi dưới kiềm nén tiếng rên của mình.
"Hah.
.
.
ah.
.
.
ahh~.
.
."
"Nhã Tịnh.
.
." Diệp Ân áp tai mình kề sát môi đối phương, nhỏ giọng dụ dỗ: "Nhã Tịnh rên đi.
Rên vào tai tôi đây này."
Kéo vai Diệp Ân đè sát xuống người mình, Khương Nhã Tịnh oán trách: "Diệp Ân~.
.
.
ưm.
.
.
em.
.
.
em vô lại lắm có biết không? Hah.
.
.
ahh~.
.
."
"Tôi biết." Diệp Ân nhếch môi cười âm hiểm: "Nhưng Nhã Tịnh rất thích không phải sao?"
Vừa nói, cô vừa thúc hai ngón tay mạnh hơn, ngoáy sâu vào bên trong huyệt động.
"Ah.
.
.
ahh~.
.
." Khương Nhã Tịnh ưỡn cong người, rên ngâm khe khẽ.
"Thế nào? Tôi làm có tốt không? Có muốn sâu hơn nữa không?"
"Ah~.
.
.
đừng! Tôi.
.
.
tôi nhịn không được! Ưm.
.
.
hah.
.
.
ahh~"
Diệp Ân cười ranh mãnh, hai ngón tay cứ thế tấn công cuồng bạo.
Khiến người dưới thân hoang dại uốn cong cơ thể, rung lắc nhịp nhàng.
"Thoải.
.
.
thoải mái~.
.
.
ah.
.
.
ahh~.
.
.
em làm tôi.
.
.
điên mất! Ưm.
.
.
nhẹ lại!"
"Nhã Tịnh, cô đẹp quá! Sao có thể quyến rũ đến thế này kia chứ?!" Diệp Ân quan sát nét mặt hưng phấn của Khương Nhã Tịnh, cô kích thích nhấp tay thô bạo, dập mạnh từng thớt thịt rung nảy.
Khương Nhã Tịnh choáng váng, cô đón nhận từng động tác cường hãn của đối phương mà trở nên ngây dại.
Thống khoái đến điên đảo tâm trí!
"Ưm.
.
.
sâu.
.
.
sâu quá! Ah.
.
.
ahh.
.
.
hahhh~.
.
."
Cao triều vừa ập đến, Khương Nhã Tịnh co giật toàn thân.
Nước ấm rỉ tràn khỏi cửa huyệt, óng ánh từng giọt rơi vãi xuống ga giường.
Cô mệt lả người, muốn thiếp đi ngay lập tức!