Cô Giáo Khương Cười Lên Đi!


Không phải chứ?
Nghiêm Đình tự hỏi, có phải bản thân đã nghe lầm rồi không?
Khương Nhã Tịnh cùng học trò của mình, hai người.

.

.

gian gian díu díu mập mờ sao?!
"Nhã Tịnh.

.

.

em đang đùa có đúng không? Em ấy là học trò của em.

.

." Nghiêm Đình tròn mắt, dáng vẻ bàng hoàng không giấu được.
Khương Nhã Tịnh mà cô từng biết, là một nữ nhân thông minh, thanh nhã thoát tục.
Rất ôn nhu, cũng rất chu đáo.
Gia thế hiển hách, xinh đẹp xuất chúng, bao nhiêu tinh hoa trên thế gian này dường như đều hội tụ trên người Khương Nhã Tịnh.
Có rất nhiều lý do khiến cô nhất mực muốn có được một nữ nhân như thế này!
Thế nhưng.

.

.

cô lại bị từ chối phũ phàng, mặc dù bản thân so với Khương Nhã Tịnh cũng có thể xem là môn đăng hộ đối.

.

.
Cô đã dành rất nhiều thời gian để suy ngẫm, muốn tìm cho ra khuyết điểm nào ở mình khiến Khương Nhã Tịnh không mở lòng chấp nhận.

.

.
Vậy mà giờ đây, lại để cô biết được rằng bản thân còn thua cả.

.

.

một cô nữ sinh chưa tốt nghiệp Cao Trung.


.

.
Tức muốn lộn ruột rồi đây này!!!
"Phải." Khương Nhã Tịnh mỉm cười: "Là học trò của em, nhưng em ấy đã là nữ nhân 28 tuổi."
Nhìn vẻ mặt nửa tin nửa ngờ của Nghiêm Đình, Khương Nhã Tịnh giải thích: "Thật ra em ấy là vệ sĩ, vì phải bảo vệ một nam sinh nên mới đến trường học để chấp hành nhiệm vụ."
Ra là vậy, khó trách nữ nhân kia sở hữu ngoại hình khá chững chạc.

.

.
Nghiêm Đình bĩu môi chán chường: "Chết mất thôi.

Con tim bé bỏng của chị vỡ vụn rồi đây này."
Bất ngờ một giọng nói phía sau truyền đến: "Hai người nói xong chưa?"
Nghiêm Đình xoay người, liền thấy Diệp Ân đứng ngay sau lưng, nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Nghiêm Đình: ".

.

."
Khi không lại xuất hiện bất thình lình, muốn hù chết tôi sao?
Kéo tay Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân xị mặt, nói: "Vào thôi.

Tưởng Doanh.

.

.

đang chờ cô ở bên trong kia kìa."
Nắm lại bàn tay Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh gật nhẹ đầu, lại quay sang Nghiêm Đình hỏi: "Bác ở phòng nào? Sáng mai em sẽ sắp xếp đến thăm bác."
"Phía bên kia dãy hành lang, phòng số 5.

Mẹ nhìn thấy em chắc chắn sẽ rất vui." Nghiêm Đình cười tươi, nói.
Diệp Ân cũng cười tít mắt: "Sáng mai chúng tôi sẽ đến thăm bác.

Cảm ơn cô, cô về được rồi."
Sắc mặt Nghiêm Đình trầm xuống.
Cô không ngờ Khương Nhã Tịnh lại có hứng thú với loại nữ nhân.

.

.

trẻ con như vậy!
Đáng ghét thật sự!
Nhớ đến một chuyện, cô liền lấy điện thoại ra đưa cho Khương Nhã Tịnh: "Quên mất.


Chúng ta vẫn chưa trao đổi số điện thoại.

Nhã Tịnh, lưu số của chị đi, sau này có việc cần cứ gọi cho chị."
Nhận lấy điện thoại, Khương Nhã Tịnh bấm vào một dãy số, cô gọi đi.

Đến khi tiếng chuông reo lên cô liền trả điện thoại về tay Nghiêm Đình.
"Cảm ơn chị.

Em vào trong nhé, sáng mai gặp lại." Khương Nhã Tịnh nói lời tạm biệt.
Nói rồi, cô theo chân Diệp Ân bước vào phòng.
Nghiêm Đình đứng nhìn theo, nội tâm có chút khổ sở.
Nữ nhân duy nhất mà cô muốn theo đuổi, thầm thương trộm nhớ suốt bao nhiêu năm hiện tại đã sát cánh đi bên cạnh người khác.
Không muốn buồn cũng không được!
Cái nữ nhân Diệp Ân gì kia.

.

.

không biết cô ta có tài cán gì lại có thể khiến Khương Nhã Tịnh thốt ra những lời ngọt ngào đó.

.

.

Ganh tị chết đi được!!!
Nghiêm Đình "hừ" lên một tiếng, sau đó cũng xoay người rời đi.
Vừa vào phòng, Khương Nhã Tịnh liền lấy trong túi ni lông ra một vài món ăn vặt, bim bim, trái cây các loại đặt lên bàn.
Diệp Ân cầm dao mang đến, ngồi xuống bên cạnh đưa đến tay Khương Nhã Tịnh.
"Cô Khương, người vừa rồi thân với cô lắm sao?" Diệp Ân ngồi khoanh tay, bày ra bộ dáng tra hỏi.
Khương Nhã Tịnh buồn cười lại không muốn cười, cô nhạt giọng, đáp: "Phải, khá thân.

Là đàn chị luôn che chở cho tôi vào những năm Đại học."
Diệp Ân nhíu mày: "Tốt đến vậy sao? Lúc nãy cô ta nói hai người đã lâu không gặp, cô ta đã đi đâu?"
Tưởng Doanh ngồi trên giường bốc từng miếng táo gọt sẵn bỏ vào miệng, cô chớp chớp mắt nhìn Diệp Ân.
Cũng không biết cô bạn học của mình đang căng thẳng vì điều gì?
"Ba năm trước Nghiêm Đình sang nước Anh để phát triển sự nghiệp." Khương Nhã Tịnh nghiêng mặt, vừa giải đáp vừa đút miếng táo vừa cắt xong cho vào miệng Diệp Ân.
Diệp Ân: ".

.

."
Lại là.

.


.

3 năm?!
Cô thật không hiểu.

.

.

sao lúc nào những chuyện xoay quanh Khương Nhã Tịnh đều liên quan đến mốc thời gian này?
Nhai nhồm nhoàm một lúc, bất ngờ Diệp Ân lại lên tiếng: "Có phải cô ta sẽ về đây định cư luôn không?"
Lúc nãy khi hai người trao đổi số điện thoại, Diệp Ân có thể hiểu được trong lời nói của Nghiêm Đình bao hàm ý tứ gì.
"Ừm." Khương Nhã Tịnh vẫn cắm cúi gọt trái cây, khoé môi chợt cong lên: "Như vậy cũng tốt.

Nghiêm Đình là một luật sư giỏi, có thể hỗ trợ tôi một số chuyện."
Diệp Ân nghe xong liền giận tím mặt.
Còn tôi thì thế nào?
Có phải muốn nói tôi.

.

.

không giúp ích được tích sự gì hết hay không?!
"Cô Khương." Diệp Ân vừa nhai trái cây trong miệng, vừa gọi khẽ.
Khương Nhã Tịnh dừng lại động tác, xoay mặt nhìn sang.
Tưởng Doanh cũng đặt sự chú ý lên người Diệp Ân.
Ánh mắt Diệp Ân trầm lại, cô "hừ" nhạt: "Cô lại thiên vị rồi.

Vệ sĩ cũng không thua gì luật sư đâu."
Ngay lúc Tưởng Doanh còn khó hiểu, không biết cô nàng này đang nói đến chuyện gì, Diệp Ân liền nói tiếp: "Vệ sĩ.

.

.

vật lộn giỏi hơn luật sư rất nhiều a!"
Khương Nhã Tịnh: ".

.

."
Suýt chút nữa làm rơi luôn con dao xuống đất.
Nữ nhân này.

.

.

những lời như vậy cũng nói được sao?
Khương Nhã Tịnh mặt đỏ đến tận mang tai, cô mím môi, hậm hực xoay mặt đi, tiếp tục gọt cho xong quả táo còn lại.
Cảm thấy nói vẫn chưa đủ, Diệp Ân lại chồm người đến, thỏ thẻ vào tai Khương Nhã Tịnh: "Cô không tin sao? Chút nữa tôi sẽ chứng minh cho cô thấy!"
Khương Nhã Tịnh: ".

.

."

Nếu vật cô đang cầm trên tay không phải là con dao, cô chắc chắn sẽ dùng nó để gõ vào đầu Diệp Ân!
Nữ nhân vô lại!
Phi thường vô lại!!!
Mặc dù Tưởng Doanh đều nghe ngóng từ đầu đến cuối, nhưng cô nhóc hoàn toàn không hiểu Diệp Ân đang nói đến vấn đề gì.
Quá mức kỳ lạ!
Cô mặc kệ, ngồi thảnh thơi bốc trái cây tiếp tục ăn không màng để ý.
Nhận thấy sắc mặt Khương Nhã Tịnh đã đỏ đến mất kiểm soát, Diệp Ân nghiêng đầu cười ma mãnh.
Tưởng Doanh ngây ngô hỏi: "Cô Khương, mặt cô sao lại đỏ thế kia?"
Khương Nhã Tịnh vội dằn xuống, cố trưng ra vẻ mặt điềm tĩnh nhất, cô nói: "Tôi không sao.

Chỉ là.

.

.

thời tiết nóng quá thôi."
Trong lòng thầm mắng Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh phải cố gắng lắm mới bình ổn được tâm tình.
Tưởng Doanh vẫn ngây thơ, cô lập tức vươn tay cầm lấy remote* (điều khiển) máy lạnh, hạ nhiệt độ thấp xuống, quan tâm hỏi: "Cô Khương, cô thấy sao rồi?"
Khương Nhã Tịnh cười có chút gượng: "Ổn rồi.

Thoải mái lắm, cảm ơn em."
Vẫn chưa chịu buông tha, Diệp Ân tiến sát mặt tới gần kề Khương Nhã Tịnh, cô cười nhe răng: "Chút nữa sẽ thoải mái hơn!"
Khương Nhã Tịnh: ".

.

."
Lần này cô thật sự nhịn không được, lập tức buông bỏ con dao xuống mặt bàn.
Cô quay sang, lườm mắt nhìn Diệp Ân, trực tiếp vung tay cú vào cái đầu nhỏ kia một phát.
"Cốp!"
"Aiii!!!" Diệp Ân mếu máo.

Cô bĩu môi, lấy tay xoa đầu của mình, dáng vẻ không khỏi ấm ức.
"Đáng đời em! Còn nói nữa tối nay tôi sẽ sang giường Tưởng Doanh ngủ, có muốn không?" Khương Nhã Tịnh cắn nhẹ vành môi, hậm hực cảnh cáo.
Diệp Ân: ".

.

."
Cô Khương, cô đang đe doạ học trò của mình sao?
Bất quá, Diệp Ân đương nhiên không muốn, cô liền ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh lại.
Từ tốn bốc miếng táo cho vào miệng, cười hì hì: "Cô Khương, táo của cô ngon thật a!"
Liếc xéo Diệp Ân một cái, Khương Nhã Tịnh quay phắt mặt đi.

Cô cầm dao lên, tiếp tục gọt quả táo trong tay.
Bầu không khí quỷ dị thế này, Tưởng Doanh thật sự ngấm không nổi!
Cô không biết có phải bản thân bỏ sót điều gì rồi không?
Từ đầu đến cuối cô đều rất tập trung.

.

.

thế nhưng lại không hiểu hai người này đang nói đến vấn đề gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận