Cô Giáo Khương Cười Lên Đi!


Những lời Liễm Văn vừa nói tựa như hàng ngàn mũi dao cắm sâu vào lồng ngực Diệp Ân.
Khiến cô đau đớn, nội tâm không ngừng giãy giụa.
Đôi môi run rẩy, cô thấp giọng đáp lại: "Vâng.

.

.

Chị yên tâm, em tuyệt đối nhớ sẽ kỹ thân phận của mình!"
"Tốt." Liễm Văn thở nhạt: "Tuy chỉ quen biết hơn 2 năm nhưng chị hiểu rõ tính cách của em.

Em là một cô gái đơn thuần, tâm tư không vấy bẩn."
"Hy vọng em sẽ giữ mãi sự thuần khiết của bản thân.

Đừng vì bất cứ ai biến em trở thành một kẻ máu lạnh."
Liễm Văn không nói những lời thừa thãi.

Cô thật lòng quan tâm Diệp Ân, không muốn cô ngốc này vì Khương Nhã Tịnh mà đánh mất bản ngã, quên đi chính mình từng trong sáng như thế nào!
Nếu có ngày đó xảy ra, Liễm Văn buộc phải thừa nhận chính cô cũng góp phần tạo nên sai lầm.
Là cô đã đưa đẩy Diệp Ân đến bờ vực của tội lỗi.

.

.

Cho nên, điều cô có thể làm ngay lúc này đó là ngăn chặn kịp thời, không để Diệp Ân bị cuốn sâu vào mê cung tình ái, bất chấp hết thảy để bảo vệ Khương Nhã Tịnh, bảo vệ nữ nhân tâm địa rắn rết đứng sau hàng loạt vụ án gây chấn động.
Hại người hại mình!
Có thứ gì đó nghẹn lại bên trong cổ họng, Diệp Ân chột dạ, đáp: "Em.

.

.

em hiểu rồi.

Cảm ơn chị đã nhắc nhở."
Cô cùng Liễm Văn trao đổi thêm vài câu, sau đó cúp máy.
Ngả lưng vào tường, cô thiểu não cúi gằm mặt xuống đất.
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đại não ong ong những tiếng ồn kỳ lạ.

Người đến kẻ đi, lần lượt lướt ngang qua vị trí Diệp Ân đang đứng.

Cô không nhớ sự vật xung quanh mình đã xoay chuyển trong bao lâu thì bản thân mới định thần trở lại.
Thở một hơi đầy vẻ chán chường.
"Diệp Ân."" Bất ngờ lại nghe thấy tiếng gọi, cô nghiêng mặt nhìn sang hướng ngọn nguồn âm thanh.
Quả nhiên là Khương Nhã Tịnh, nữ nhân kia đi bên cạnh Nghiêm Đình, cách cô một khoảng xa đang dần dần tiến đến.
Cảm nhận được khí sắc Diệp Ân không tốt, ảm đạm thần sầu, Khương Nhã Tịnh vội bước nhanh hơn, vẻ mặt không ngăn được sự lo lắng.
Thời điểm dừng lại bước chân, Khương Nhã Tịnh lúc này đã đứng trước mặt nữ nhân của mình.
Cô mềm giọng, hỏi: "Em sao vậy? Có chuyện gì rồi sao?"
Diệp Ân không đáp, cô lẳng lặng rũ mi, nhìn Khương Nhã Tịnh một cách chăm chú.
"Diệp Ân.

.

.

đã xảy ra chuyện——"
Duỗi tay vịn lấy eo Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân kéo người kia ôm sát vào lòng.
Hành động bất ngờ khiến Khương Nhã Tịnh ngẩn người trong giây lát, nhưng rất nhanh cô liền vòng tay ôm lại Diệp Ân.

Vừa ôm, cô vừa xoa xoa cái đầu nhỏ đang gục trên vai mình, ấm giọng hỏi: "Sao lại thế này rồi? Có thể nói tôi nghe được không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mặc kệ Nghiêm Đình vẫn đứng bên cạnh quan sát, Diệp Ân vùi mặt lên cổ người mình yêu, cô hít lấy vài cái, hưởng thụ hương thơm từ cơ thể Khương Nhã Tịnh mới khiến tâm trạng tốt hơn hẳn.
Chứng kiến một màn này, Nghiêm Đình đứng một bên chỉ biết thở dài trong khổ sở.
Không khó để nhận thấy sự nuông chiều trong ánh mắt Khương Nhã Tịnh, nói lên rằng cô rất trân quý nữ nhân đang ôm lấy mình.
Nội tâm Nghiêm Đình không ngừng chua xót.

.

.

!
Đánh mắt nhìn sang, Khương Nhã Tịnh khẽ gật đầu bày tỏ sự áy náy.
Cô không phải muốn bỏ mặc cảm xúc của Nghiêm Đình, nhưng thật lòng mà nói, đối với cô lúc này cảm xúc của Diệp Ân mới là điều quan trọng nhất.

Khoảnh khắc cô vừa trông thấy vẻ mặt u uất kia.

.

.


có trời mới biết cô đã đau lòng đến mức nào!
Đợi mãi không thấy Diệp Ân lên tiếng, Khương Nhã Tịnh nhẹ giọng hỏi han: "Diệp Ân.

Em thấy sao rồi? Có chuyện gì khiến em buồn sao?"
"Phải!"
Lúc này, Diệp Ân mới ngửa mặt ra, cô lạnh giọng, đáp: "Tôi nhớ cô, nhớ đến phát điên! Nhớ đến tinh thần suy sụp! Kể từ giờ phút này tôi muốn theo sát cô, không để cô rời xa tôi nửa bước!"
Khương Nhã Tịnh: ".

.

."
Hai mắt chớp chớp, Khương Nhã Tịnh dường như không thể tin được đáp án này.
Quá mức.

.

.

lãng xẹt!
Nữ nhân nào đó đứng bên cạnh cũng nheo lại đôi mắt, thầm mắng Diệp Ân là cái đồ.

.

.

trẻ con!
Không hiểu sao Khương Nhã Tịnh lại có thể dành trọn tâm tư trao cho loại người này!
Càng nghĩ càng không khỏi ấm ức!!!
"Diệp Ân!" Khương Nhã Tịnh nhíu mày, gằn giọng.

Diệp Ân nhướn nhướn mi mắt, nhếch môi cười ranh mãnh.
Tiếp đến liền quay sang Nghiêm Đình, cô thẳng lưng ưỡn ngực, hất cằm, nói: "Nhìn cái gì? Cô ấy là nữ nhân của tôi, tôi nhớ cô ấy cũng không được sao?"
Dáng vẻ cao ngạo, Diệp Ân nói không chút khách khí.

Vì đã thấu triệt tâm tư của Nghiêm Đình nên cô cũng không cần tiếp tục giả vờ là cô học trò ngoan ngoãn.
Nghiêm Đình: ".


.

."
Khương Nhã Tịnh nghe xong liền đỏ bừng cả mặt.
Cô tức tối gõ vào trán Diệp Ân một phát: "Có thôi đi không? Tôi nhờ em trông chừng Tưởng Doanh, em lại đến đây gây sự là thế nào?"
Diệp Ân mím môi, uỷ khuất cầm lấy tay Khương Nhã Tịnh, đung đưa vài cái rồi nói: "Người ta nhớ cô, muốn đến gặp cô cũng không được sao?"
Nhìn ánh mắt lườm nguýt của đối phương, Diệp Ân chợt buông tay ra, ảo não nói: "Hiểu rồi.

Cô không muốn tôi đến cản trở hai người tâm tình có đúng không? Vậy tôi không làm phiền cô nữa.

.

." Vừa xoay người, cổ tay Diệp Ân lập tức bị bắt lấy.
Điều này cô đã dự đoán trước, không lần nào là sai cả!
Bất quá, cô không biết sau ngày hôm nay, nếu cô xoay người lại, liệu nữ nhân này có còn muốn nắm lấy bàn tay cô như hiện tại nữa hay không.

.

.

?
Vốn chỉ muốn giả vờ sầu não một chút.

.

.

không ngờ khi nghĩ đến vấn đề này lại sầu thật luôn rồi.

.

.
Chán chết đi mất.

.

.

!
Nghiêng người nhìn về phía sau, Diệp Ân vẫn chưa kịp thu lại tâm tình, khiến đáy mắt cô hằn lên những nỗi buồn vô tận.
Khương Nhã Tịnh vừa trông thấy, tâm tư liền nhảy loạn cả lên.

Cô không biết trái tim của Diệp Ân còn có thể mỏng manh đến bực này!
"Em ngốc sao? Tôi đã nói em làm phiền tôi bao giờ?" Khương Nhã Tịnh nhói lòng, âm cuối khẽ run lên một nhịp.

Diệp Ân cắn nhẹ môi dưới, cô quay phắt mặt đi.

Tỏ rõ sự uỷ khuất.
"Diệp Ân." Khương Nhã Tịnh thở nhẹ một hơi, tông giọng dịu xuống: "Chúng ta về thôi.

Về rồi mới nói có được không?"
Không thấy Diệp Ân phản ứng, Khương Nhã Tịnh nắm chặt bàn tay đối phương, tiếp tục dỗ dành: "Đừng dỗi nữa.

Em cứ ủ rũ thế này tôi sẽ đau lòng lắm.

.

."
Từ đầu đến cuối Nghiêm Đình đều đứng một bên quan sát.
Cô vốn biết Khương Nhã Tịnh luôn rất ôn nhu, nhưng không ngờ đối với người mình yêu còn có thể ôn nhu đến nhường này.

.

.
Khiến cô không muốn ganh tị cũng không được!
Nghe thấy những lời dỗ dành kia, Diệp Ân lúc này mới chịu nhìn đến Khương Nhã Tịnh.
Cất giọng nhạt nhẽo: "Về thôi."
Khương Nhã Tịnh mỉm cười, tiếp đến liền quay sang Nghiêm Đình, nói: "Tiễn em đến đây được rồi, chị trở về chăm bác đi.

Khi khác gặp lại." "Ừm." Nghiêm Đình vẫy nhẹ tay: "Khi khác gặp lại."
Trước khi rời đi, Diệp Ân không quên lườm mắt nhìn Nghiêm Đình, nhíu mày khó chịu.
Cảm nhận được ánh mắt kia, Nghiêm Đình chỉ khẽ bật cười.
Cô đứng thẳng người, khoanh tay, híp mắt hỏi: "Diệp Ân.

Xem ra em rất ghét tôi thì phải?"
Vừa xoay mũi chân, Diệp Ân nghe thấy câu hỏi liền ngoảnh đầu lại.
"Vì em không đủ tự tin, sợ rằng tôi sẽ cướp mất cô ấy có đúng không?" Nghiêm Đình nghiêng đầu, ý cười mang theo hàm ý không rõ.
Sắc mặt Diệp Ân tối sầm lại.

Cô vẫn giữ chặt tay Khương Nhã Tịnh, xoay hẳn người thẳng tắp đối diện Nghiêm Đình.
Hai tia mắt giao nhau không chút thiện cảm.
Khiến Khương Nhã Tịnh đứng ở giữa chỉ biết thở dài, đưa tay đỡ trán.
Nghiêm Đình cười nhẹ một tiếng, sau đó liền nhướn mi: "Nói thế nào đây nhỉ? Cho đến lúc này tôi vẫn chưa có ý định bỏ cuộc, nên việc em ghét tôi, tôi sẽ không để tâm đâu." Khương Nhã Tịnh: ".

.

."
Chết mất thôi!
Sau câu nói này, lường trước đêm nay cô sẽ bị nữ nhân của mình hành cho ra bã!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận