Cô Giáo Khương Cười Lên Đi!


Diệp Ân chớp chớp hai mắt, vừa kinh ngạc lại vừa vui sướng.
Cô không ngờ Khương Nhã Tịnh còn có thể thốt ra những lời này.
"Nhã Tịnh, Nhã Tịnh lại muốn bị tôi giày vò rồi sao?" Cô chọt chọt ngón tay lên vai Khương Nhã Tịnh, vẻ phấn khích không giấu được.
Khương Nhã Tịnh: ".

.

."
Các vệt đỏ trên mặt càng lan rộng hơn, cô liếc xéo Diệp Ân qua gương chiếu hậu.
Diệp Ân bật cười thành tiếng, cô thích nhất chính là vẻ mặt thẹn thùng của nữ nhân này.
Yêu chết đi được!
Xe chạy một đoạn liền dừng lại trước một ngôi biệt thự khang trang.

Chỉ dựa vào thiết kế bên ngoài có thể biết được chủ nhân của ngôi nhà là một người có tiền, có địa vị.

Cánh cổng mở ra, Khương Nhã Tịnh chạy thẳng vào sân.

Một vài vệ sĩ vừa trông thấy chiếc Rolls Royce quen thuộc liền cúi đầu cung kính.
Bước xuống xe, hai nữ nhân thư thả đi vào bên trong.

Diệp Ân có chút lạ lẫm, đảo mắt liên tục quan sát vài vòng.
Thật không ngờ nhà riêng của Khương Nhã Tịnh lại đồ sộ đến mức này.

.

.
Cứ như cung điện của những vị công chúa thời cổ xưa, nguy nga tráng lệ!
Trần nhà cao vút, lấp lánh những ánh đèn vàng tạo nên không gian ấm cúng.

Từ trong ra ngoài đều có người hầu kẻ hạ, tiếng giày cao gót của Khương Nhã Tịnh giẫm đến đâu liền nghe hai tiếng gọi "tiểu thư" đến đó.
Chưa bao giờ Diệp Ân cảm thấy nữ nhân của mình "ngầu" như lúc này!
Khương Nhã Tịnh đưa Diệp Ân tham quan từng nơi, giới thiệu từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất.

Đi đến thư phòng, Khương Nhã Tịnh tiến đến kệ sách nằm cạnh khung cửa sổ.

Chiếc kệ được chia làm ba ngăn, hai ngăn cuối đều chứa đầy những quyển sách dựng thẳng theo hàng.

Riêng ngăn đầu tiên lại chỉ chứa duy nhất một quyển sách, khá dày, hơn nữa còn có chút cũ kĩ.
Cầm lấy quyển sách đưa đến tay Diệp Ân, nét mặt Khương Nhã Tịnh thoáng đượm buồn: "Ba tôi nói, quyển sách này chính là vật mẹ tôi yêu thích nhất.

Ông cho phép tôi cất giữ nó, mỗi khi nhìn thấy nó cũng như nhìn thấy bà."
Nhận rõ sự mất mát trong câu nói của Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân không khó đoán ra, mẹ của nữ nhân này có lẽ đã qua đời vì một nguyên nhân nào đó.
"Nhã Tịnh.


.

.

mẹ của cô.

.

.

?" Diệp Ân chân thành hỏi han.
Khương Nhã Tịnh lắng giọng: "Mẹ của tôi vì khó sinh nên đã chống chịu không nổi.

Ngày tôi chào đời, cũng chính là ngày bà rời xa nhân thế."
Diệp Ân nghẹn lòng.
Một thiên kim tiểu thư như Khương Nhã Tịnh, hoá ra từ nhỏ lại không được sống trong vòng tay bao bọc của mẹ mình.
"Diệp Ân." Khương Nhã Tịnh úp ngược quyển sách, lật ra trang đầu, mỉm cười nói: "Em xem, có nhớ đây là gì không?"
Một vài tờ tiền được kẹp ngay ngắn trong quyển sách, cộng lại hết cũng chỉ được hơn 200 tệ.

Diệp Ân hiếu kỳ, không biết có gì bí ẩn trong những tờ tiền này lại khiến Khương Nhã Tịnh trân quý như vậy, lại còn kẹp hẳn trong quyển sách vô giá thế kia.
Cô cầm lên, nheo mắt săm soi từng chút một.

Số seri tầm thường, tiền cũng khá cũ, cô đánh giá đây là những tờ tiền.

.

.

rất bình thường!
Không có gì đặc biệt.

.

.

!
Nhưng cô lại không dám nói, chỉ sợ đây là di vật do mẹ của Khương Nhã Tịnh để lại, chắc chắn sẽ khiến nữ nhân này không vui.
Quan sát sắc mặt Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh liền bật cười thích thú: "Không nhớ có đúng không?"
Cô cắn nhẹ môi dưới, thẹn thùng giải đáp: "Đều là số tiền mà em đưa cho tôi vào 3 năm trước.

Tôi không dùng đến, luôn cất giữ nó ở đây để làm kỷ niệm."
Diệp Ân: ".

.


."
Gương mặt Diệp Ân ửng lên sắc hồng, giữa mi tâm xuất hiện một vết nhăn đầy khó hiểu.
Khương Nhã Tịnh lại cười: "Thật ra.

.

.

sau lần đó tôi đã luôn nhớ đến em.

Tôi còn cho người tìm kiếm em khắp nơi, nhưng đáng tiếc tìm mãi vẫn không thấy.

.

."
Dưới ánh nắng nhạt nhoà hắt vào từ khung cửa sổ, cô cảm thấy Khương Nhã Tịnh lúc này càng đẹp đến mê người.
Đẹp nhất chính là ánh mắt Khương Nhã Tịnh dùng để nhìn cô, tràn ngập ý xuân như mối tình đầu của người thiếu nữ.
Mi mắt run run, khoé môi Khương Nhã Tịnh cong lên thành hình trăng khuyết: "Chỉ qua lần đầu gặp gỡ, tôi đã phát hiện bản thân rất để tâm đến em.

Dù là lúc em nắm lấy tay tôi để bỏ trốn, hay là lúc tôi ngồi phía sau ôm chặt lấy em, tôi đều cảm thấy bình yên đến kỳ lạ."
Những thanh âm ngọt ngào như mật ngọt rót thẳng vào tai, Diệp Ân chuyên chú ánh mắt nhìn nữ nhân của mình, không chớp lấy một cái.
Khắc sâu trong đáy mắt chính là vẻ nuông chiều không sao diễn tả.
"Cho nên, cô đang muốn nói với tôi, cô chính là yêu tôi kể từ lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ có phải không?"
"Phải." Khương Nhã Tịnh khẽ gật đầu, cất giọng mềm mại: "Chính vì thế, nên khi gặp lại em ở trường BD, tôi đã rất vui.

Tôi nghĩ mối liên kết giữa chúng ta chính là do duyên trời sắp đặt.

.

."
Cô tiến đến, rướn người hôn lên má Diệp Ân, nói bằng giọng mãn nguyện: "Thật may mắn vì sau 3 năm, cuối cùng tôi cũng có thể bên cạnh nữ nhân mà tôi luôn thầm thương trộm nhớ."
Nghe rõ ràng từng câu chữ thâm tình kia mà Diệp Ân không khỏi đỏ mặt.
Hoá ra Khương Nhã Tịnh đã luôn nhớ đến cô trong suốt 3 năm.

.

.
Khó trách nữ nhân này lại yêu cô nhiều đến thế.

.

.


!
Nhưng mà.

.

.

duyên trời sắp đặt cái gì kia?
Là Liễm Văn sắp đặt thì đúng hơn!!!
Lão đại của cô, chính là người đã gắn kết mối lương duyên này.

.

.
Nếu Khương Nhã Tịnh biết được, còn không biết cô ấy sẽ đau khổ đến nhường nào!
Nữ nhân mà cô tâm tâm niệm niệm trong suốt 3 năm, cuối cùng lại tiếp cận cô chỉ vì muốn đạt được mục đích.

.

.
Nhắc đến, Diệp Ân lại cảm thấy day dứt không yên.

Ngay cả cô cũng không tài nào chấp nhận nổi!
Đột ngột áp sát kéo Khương Nhã Tịnh ôm chặt vào lòng, Diệp Ân lặng lẽ rũ mi, gục đầu trên vai đối phương thỏ thẻ: "Nhã Tịnh.

.

.

cô chưa hiểu rõ về tôi lại đem lòng thương nhớ tôi trong suốt 3 năm, không sợ tôi là do người xấu phái đến để hãm hại cô sao?"
"Không sợ." Khương Nhã Tịnh bật cười, cô đáp lại cái ôm của người kia một cách chân thành: "Tôi biết, em không phải là người xấu."
Ngẩng mặt nhìn Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh hôn hôn lên chiếc cằm nhỏ, thả giọng ấm áp: "Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi đã cảm nhận được em không phải là người xấu."
Diệp Ân bĩu môi: "Tôi dễ dàng bị nhìn thấu đến vậy sao? Nếu.

.

."
Tầm mắt cô đọng, Diệp Ân nhấp nhẹ cánh môi: "Nếu tôi không phải là người xấu, nhưng vẫn mang lại tổn thương đến cho cô thì phải làm thế nào?"
Khương Nhã Tịnh yên lặng, nhưng ngay sau đó mi tâm chợt nhíu lại.
Cô khó chịu, hỏi: "Em.

.

.

em có người yêu rồi sao? Hay đại khái là em đã nɠɵạı ŧìиɦ gì đó.

.

.


?"
Diệp Ân: ".

.

."
Quan sát nét mặt Diệp Ân căng hơn dây đàn, Khương Nhã Tịnh uỷ khuất, tâm tư nhộn nhạo: "Diệp Ân! Em mau nói thật đi, có phải bị tôi đoán trúng rồi không?"
Diệp Ân giả vờ rũ mắt, nhẹ giọng hỏi: "Nếu đúng thật tôi đã có người yêu.

.

.

thì chúng ta sẽ thế nào?"
Khương Nhã Tịnh: ".

.

."
Đôi mắt to tròn ánh lên một đạo hàn quang sắc bén, cô gằn giọng, hỏi: "Đã yêu bao lâu? Sau khi em.

.

.

ăn sạch tôi có còn gặp lại người đó không? Em với người ta hiện tại là thế nào? Ngoại hình cô ấy ra sao? Có phải trẻ trung, tươi tắn hơn tôi hay không?"
Diệp Ân: ".

.

."
Cô phì cười, vừa vươn tay định chạm vào người Khương Nhã Tịnh lập tức bị hất ra: "Nói cho xong đi! Tôi rất muốn biết!"
"Cô hỏi nhiều quá, tôi không biết phải trả lời từ đâu.

.

." Diệp Ân chu môi nũng nịu.
Khương Nhã Tịnh ấm ức, nhíu mày: "Trả lời vấn đề quan trọng trước đi! Sau khi lên giường với tôi, em cùng cô ta thế nào? Đã chấm dứt hay vẫn tiếp tục mối quan hệ ở sau lưng tôi?"
Vẻ mặt Khương Nhã Tịnh thoáng chốc đều đỏ hết cả lên, cô đang rất tức giận.
"Cô Khương." Diệp Ân nhướn mi cười khẽ: "Nếu tôi nói, tôi cùng người kia vẫn tiếp tục mối quan hệ ở sau lưng cô thì sao? Có phải cô sẽ từ bỏ hay không?"
Khương Nhã Tịnh trầm ngâm.

Ánh mắt dừng trên người Diệp Ân khá lâu.
"Tôi đương nhiên sẽ không từ bỏ! Gia thế của tôi thế nào em không biết sao? Tôi sẽ đập chậu cướp hoa! Nhưng đến khi em hoàn toàn thuộc về tôi, tôi chỉ trao cho em nửa trái tim này thôi, một nửa còn lại tôi sẽ dành để đề phòng em cả đời, muốn chứ?"
Diệp Ân: ".

.

."
Sao giáo viên thời nay thích đe doạ học trò của mình thế nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận